Hôm sau, Thác Bạt Hoàn Thành vì việc phong tước mà phải lập tức về kinh. Dọc theo đường đi hai người ngồi cùng một cỗ xe ngựa lại không nói chuyện, bản thân lại đang bị thương không thể thị tẩm, vì thế Thịnh Lật an tâm ngủ.
Lộ trình tuy chậm rãi vẫn hay xóc nảy, Thịnh Lật ngồi bên trong xe ngựa nhìn ra bên ngoài. Trời đổ mưa lất phất, Thịnh Lật đem tay đưa đến phía ngoài để nước mưa tí tách nhỏ lên cánh tay, cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Một lúc sau, Thịnh Lật cảm giác cánh tay hơi đau liền rút về tay, quay đầu lại thì phát hiện Thác Bạt Hoàn Thành đang nhìn mình chằm chằm. Thịnh Lật thấy trong mắt Thác Bạt Hoàn Thành lóe lên lục quang, cảm thấy tình thế có chỗ không đúng.
Thừa dịp mưa ngừng rơi y vội vàng đứng dậy nói muốn ra ngoài hóng gió, ai biết Thác Bạt Hoàn Thành cũng đi theo.
Thịnh Lật chậm rãi xuống xe ngựa, Thác Bạt Hoàn Thành phân phó quân đội đóng quân tại rừng cây phía trước, ngay sau đó một mình đi theo Thịnh Lật sang một con đường mòn.
Đi trên đường nhỏ trong rừng, Thịnh Lật vì tâm tình phiền não mà trở nên to gan không những phát tính tình trước mặt Thác Bạt Hoàn Thành, lúc này còn quay đầu lại trừng mắt liếc hắn. Định không quan tâm không ngờ thấy sau lưng Thác Bạt Hoàn Thành hình như có thứ gì bay đến.
Tên!
Thịnh Lật hét lên một tiếng, phản ứng bản năng trực tiếp nhào đến chỗ Thác Bạt Hoàn Thành, hắn cũng cảm giác được không ổn vội ôm Thịnh Lật xoay tròn một trăm tám mươi độ, mũi tên ngay lập tức bắn vào xương vai trái của hắn.
Ack!
Chung quanh bị rừng bao phủ, nhất thời không biết kẻ địch đang ẩn núp nơi nào lại càng không biết người tới bao nhiêu. Thác Bạt Hoàn Thành nén đau gằng lên:
"Nơi thị phi, đi mau!"
Cũng may đại quân đóng ngay phía trước, đám thích khách cũng không đuổi theo.
+++++
Thịnh Lật lo lắng nhìn quân y lấy mũi tên khỏi thân thể Thác Bạt Hoàn Thành như mũi tên đó bắn vào người mình. Sau khi quân y xử lý xong vết thương nói không ảnh hưởng lớn, chỉ cần vết thương không đụng nước là được.
Lúc này Thịnh Lật mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy vậy Thác Bạt Hoàn Thành nhướng nói:
"Người trúng tên không phải ngươi, ngươi đổ mồ hôi cái gì?"
Thịnh Lật bỉu môi:
"Ta cho rằng trên tên có tẩm độc, ngươi sẽ không giữ được mạng."
Thác Bạt Hoàn Thành cười nói:
"Ngươi là xem quá nhiều binh thư mới như vậy, ha ha. Bất quá ngươi vừa sao muốn liều mình cứu ta? Ngươi không hận ta?"
Thịnh Lật im lặng không nói, đỏ mặt đứng sang một bên, tìm gói thuốc bổ lần trước quân y giao cho mình muốn sắc cho Thác Bạt Hoàn Thành uống, thứ này hẳn có thể giúp vết thương tốt lên một chút.
"Ngươi cầm chính gì thế?"
Thác Bạt Hoàn Thành nằm lỳ ở trên giường hỏi.
"Là thuốc bổ quân y cho ta." Thịnh Lật thuận miệng đáp.
Thuốc bổ? Thác Bạt Hoàn Thành nhướng mày, trên chiến trường thuốc trị liệu vết thương cực kỳ khan hiếm lấy đâu ra thuốc bổ?
Thịnh Lật đứng dậy đi ra ngoài múc nước, sau khi trở về thấy Thác Bạt Hoàn Thành mở ra thuốc, bên trong rút một phong thô. Thịnh Lật không giải thích được ngồi vào bên cạnh, muốn xem bên trong thư viết những gì.
Nhìn Thác Bạt Hoàn Thành rút ra lá thư, trên phong thư viết hai chữ Phương thuốc. Thịnh Lật cảm thấy không có gì không ổn, Thác Bạt Hoàn Thành lại đem phong thư xé mở, từ trong phong thư lấy ra một mẫu tin.
Tin trong thư?
Thịnh Lật bắt đầu hoài nghi.
Thác Bạt Hoàn Thành làm trò giơ lên phong thư ghi hữu nhân trước mặt Thịnh Lật xé mở, lấy ra một tờ giấy cùng một phong thư, Thịnh Lật cầm lấy tờ giấy cùng Thác Bạt Hoàn Thành nhìn nhau, tờ giấy là tin của Hách Khương còn phong thư thuộc về Hách Cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!