Chương 15: (Vô Đề)

P.S: Sắp có giông bão kéo đến ^0^

Sáng sớm hôm sau, Thác Bạt Hoàn Thành triệu tập mấy thủ hạ tâm phúc đến thương nghị đối sách vụ việc bị tập kích hôm qua.

Trong hội nghị, Thác Bạt Hoàn Thành nhìn thoáng qua Lý Mục, nói tiếp "Nếu chủ công đã hạ lệnh tước đi chức vị Lý Mục, vậy sẽ Do phó đốc tạm thời đến thay thế đi, chờ sau khi ta tra rõ ràng chân tướng vụ này cũng sẽ phụng mệnh trở về kinh hồi bẩm mọi chuyện cùng chủ công.

Được rồi, các vị ngồi đây đều là tâm phúc của ta, thế mọi người có ý kiến gì về vụ việc lần này.

"Dứt lời, Thác Bạt Hoàn Thành nhìn về phía mọi người."Hồi tướng quân, cách nhìn của mạt tướng giống như của Lý Đô Đốc, nếu Thịnh Lật không phải nội ứng vậy bọn địch nhân làm sao biết được hành tung của tướng quân?

"Vương thống lĩnh khẳng khái nói."Không thể nào, cứ cho y thật sự là mật thám đi nhưng y lúc nào cũng ở bên cạnh ta, không thể nào có cơ hội liên lạc với những người khác, hơn nữa chúng ta trên đường trở về mới gặp bọn họ, ban đầu chỉ có một phần nhỏ, khi ta tìm được y thì mới xuất hiện một đám lớn hơn.

"Ngón tay Thác Bạt Hoàn Thành dịch chuyển qua lại vuốt càm nói:"Kẻ địch hình như đến để giết y chứ không phải ta!Có thể y đã sớm liên lạc cùng địch nhân mà nhóm lớn địch nhân thấy tướng quân xuất hiện mới bắt đầu hành động.

"Một vị tướng lãnh khác liền đưa ra phản bác."Không, nếu là như vậy bọn họ hẳn nên hành động tại Đào thôn.

"Thác Bạt lại không tán thành."Ý của tướng quân, mật thám là một người khác?

"Một câu nói của Lý Mục vang lên liền nhắm ngay trọng điểm."Có thể chăng."

Thác Bạt Hoàn Thành cau mày, trước lúc không tìm ra hung phạm chỉ có thể nói ba chữ kia. Bàn luận cả ngày vẫn không thu được kết quả, Thác Bạt Hoàn Thành ngửa người tựa trên ghế, thở dài một hơi.

Lý Mục tâm tình bực bội đứng phắt lên, vén rèm lên ra ngoài hít không khí trong lành. Bên ngoài lại đang mưa tầm tã, đến khi Lý Mục trở lại cả người đều bị nước mưa xối ước, đi qua bên trái vòng sang bên phải cuối cùng đi đến trước bàn Thác Bạt Hoàn Thành đập bàn

"Huynh rốt cuộc đang suy nghĩ gì hả? Trong quân doanh xuất hiện người mật thám huynh cũng không để ý, suốt ngày cứ than ngắn thở dài vì một tiểu nam sủng! Mất mặt!"

"...... Sớm muộn gì cũng có một ngày đệ cũng mất mặt như ta thôi." Thác Bạt Hoàn Thành nhướng mày đốp lại.

Bỗng nhiên ánh mắt Thác Bạt Hoàn Thành hiện lên tia khác thường, tay dùng lực túm lấy tay Lý Mục kéo về hướng gần về phía hắn. Lý Mục cả kinh, thấy may bản thân đủ thể lực nếu không ngã nằm úp sấp trên người Thác Bạt Hoàn Thành mất.

"Cái tên kia, huynh muốn…muốn làm gì thế?"

Lý Mục kinh ngạc nhảy lên.

Thác Bạt Hoàn Thành túm lấy ống tay áo của Lý Mục đưa đến chóp mũi mình ngửi ngửi, Lý Mục nhìn thấy mà choáng váng, lập tức rút vạt áo về, mắng. Biến thái!

"Đệ có ngửi thấy trên người mình tản mát ra một mùi thơm sâu kín không, rất thơm ấy......" Thác Bạt Hoàn Thành thành thật nói.

"Đặc biệt nơi nào bị nước mưa xối ướt thì càng thơm luôn......"

Lý Mục phản xạ có điều kiện rút nhanh tay về nhìn biểu tình thành thật của Thác Bạt Hoàn Thành, bán tín bán nghi cúi xuống hít hà y phục của mình.

"Thật sự có một cổ mùi thơm sâu kín...... mùi này hình như có trên người trong doanh trướng!"

Thác Bạt Hoàn Thành nhắm mắt lại ngửi mùi vị lan tỏa trong không khí bắt đầu hồi tưởng:

"Mùi vị này rất quen thuộc, rất quen thuộc......"

Thịnh Lật sao!!!

"Nghĩ ra chưa? Là có từ nơi nào nha?" Lý mục lo lắng hỏi.

Thoáng chốc Thác Bạt Hoàn Thành như bị ý nghĩ của mình rút đi hết khí lực, ngã ngửa xuống ghế dựa.

"Là y, đệ nói đúng rồi."

Thịnh Lật? Lần này, ngược lại Lý Mục không tin hỏi.

"Huynh không phải rất tin y sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!