Khi xe ngựa ra bên ngoài cung thì cũng đã đến giờ ăn trưa.
Triệu Kỳ để ta tùy ý lựa chọn, nói sẽ đưa ta đi ăn bất cứ thứ gì ta muốn.
Ta hưng phấn nói: "Thần muốn ăn đồ ăn Kim Lăng!"
Hắn gọi ám vệ ra và hỏi về những tửu lâu bán đồ ăn Kim Lăng ngon nhất Kinh thành.
Những ám vệ đó ẩn ở những nơi kín đáo, ta không thể thấy được nên tự nhiên rất tò mò.
Ta cảm thán với Triệu Kỳ: "Bọn họ thật lợi hại."
Sau đó, khi còn chưa kịp phản ứng thì ta đã bị Triệu Kỳ kéo về phía trước.
Tửu lâu này thực sự bày bán các món ăn của Kim Lăng. Ta gọi tất cả các món mà ta thích.
Ta biết rõ về từng món.
Ta hào hứng kể cho Triệu Kỳ nghe về những món ăn trên bàn, mùi vị như thế nào, cách ăn chúng, đặc sắc riêng của từng món, người Kim Lăng thích ăn khẩu vị như thế nào…
Triệu Kỳ ngồi đối diện ta, lắng nghe ta nói và thỉnh thoảng phụ họa.
Hắn luôn có những câu hỏi mà ta muốn giải đáp.
Ta cũng kể cho hắn nghe về tuổi thơ của mình, chẳng hạn như việc đại ca của ta đã bí mật giấu kẹo cho ta hay việc nhị ca đã cướp đi món cá ngon nhất và bị ta giành lại như thế nào.
Chỉ sau khi nói xong ta mới nhận ra mình đã nói quá nhiều.
Chưa nói tới việc hoàng gia bọn họ có quy định gì về việc ăn không nói ngủ không nói hay không, ta sợ rằng ta nói nhiều chuyện về gia đình mình như vậy hắn sẽ không thích nghe.
Ta gãi đầu có chút ngượng ngùng, mỉm cười nhìn hắn.
Mấy ngày trước, Triệu Kỳ bận chính sự, không trò chuyện nhiều với tiểu cô nương.
Bây giờ đang dẫn ai đó đi chơi, nhưng vừa ra ngoài, người này đã trợn mắt nhìn chằm chằm vào những ám vệ của mình và nghiêm túc khen bọn họ lợi hại.
Sau đó tiểu cô nương này bị chính mình kéo đến đây. Nàng ấy luôn miệng nói với mình về những chuyện vui vẻ.
Triệu Kỳ đã lâu không thấy nàng vui như vậy, khác hẳn với niềm vui thường ngày của nàng.
Triệu Kỳ nhận ra tiểu cô nương có chút xấu hổ nên nói: "Không cần kiềm chế, những lời nàng vừa nói rất thú vị."
Nghe Triệu Kỳ nói như vậy, ta vui mừng đến mức muốn nhảy múa.
Khi chúng ta đã ăn no, Triệu Kỳ đưa ta xuống dưới để trả tiền. Đồ ăn ở Kinh thành đắt đỏ, chỉ có một lượng nhỏ nhưng giá cả lại gấp mấy lần đồ ăn ở Kim Lăng của ta.
Ta nghĩ tới tình tiết trong thoại bản, lúc này nam nhân sẽ lấy ngọc bội của mình ra đưa cho chủ quán.
Ta kéo tay áo Triệu Kỳ nói với hắn: "Nếu ngài không có tiền thì đừng lấy ngọc bội của ngài mà ngọc bội của thần đi."
Ta sợ chủ quán cười nhạo nên cố ý đè lời này xuống thật thấp. Triệu Kỳ quay đầu nhìn ta, cũng theo ta nói nhỏ: "Yên tâm, công tử của ngươi còn có tiền."
Ta nhìn hắn thanh toán tiền và chủ quán cũng rất khách khí tiễn bọn ta ra ngoài.
Triệu Kỳ chợt nghĩ tới điều gì, nhỏ giọng nói với ta: "Những năm gần đây, trong cung chưa bao giờ xa hoa lãng phí, tiết kiệm được không ít ngân lượng."
Một lúc sau, hắn nói thêm: " Rất nhiều, rất nhiều, đặc biệt nhiều."
Nghe xong, ta gật đầu, cũng nhỏ giọng nói: "Ngài thật là lợi hại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!