Chương 3: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kể từ lần trước Thái phi sai ta đi giao đồ ăn, ta liền đến đó tiếp hai ngày. Tới lần thứ 4, Thái phi không bắt ta đi nữa.

Lần giao đồ ăn thứ 2, Thái phi đã dặn ta chỉ đứng mười lăm phút. Nhưng đến ngày cuối cùng, bà lại yêu cầu ta đứng lâu như ngày đầu tiên.

Ta nghĩ nếu Thái phi mở một lớp học bên ngoài để dạy nữ nhân cách lấy lòng người khác, bà ta chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ.

Ngày thứ tư ấy, ta vẫn đứng cho đến khi mặt trời lặn, cũng không thấy Triệu Kỳ đi ra.

Ta thở dài nhẹ nhõm. Ta không sợ gặp lại hắn, chỉ là có chút không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, ta sợ hắn cũng sẽ cảm thấy như vậy.

Một tháng sau khi ta tiến cung là sinh thần của Thái hậu.

Thái phi bảo ta chơi đàn, ta rất mừng rỡ, vì đã lâu rồi ta chưa được nhìn thấy một cây đàn nào tốt như thế.

Một hôm, khi ta đang tập diễn khúc với cung nữ thì Thái hậu bước vào. Bà nói rằng bà đến vì âm thanh của khúc nhạc này.

Thực ra ta đã gặp Thái hậu ngay khi vừa vào cung, nhưng lúc đó bà ngồi tít trên cao, khiến người ta không dám đến gần.

Thái hậu trông rất giống Triệu Kỳ khi cười. Không đúng, chính Triệu Kỳ mới là người trông rất giống Thái hậu khi nở nụ cười.

Thái hậu là hoàng hậu của tiên hoàng, tuy không được sủng ái nhiều nhưng lại nuôi dạy một hoàng tử giỏi giang và quản lý tốt hậu cung.

Thái hậu mỉm cười nói với ta, đây chắc hẳn là Chu gia cô nương.

Ta nói phải trong khi chào bà.

"Hài tử ngoan, chúng ta hãy chơi lại bài nhạc kia đi."

Sau đó ta lại đàn một bài tặng Thái hậu.

Thái hậu khen ta rằng quả nhiên là người trẻ tuổi, có thể chơi đàn giỏi, lại không bị ảnh hưởng bởi thời thế loạn lạc.

Ngày hôm đó ta cũng rất vui. Thái phi trước giờ chưa từng khen ngợi ta, mấy năm nay Thái hậu cũng là người đầu tiên làm điều ấy.

Đôi mắt hiền từ của Thái hậu rất giống mẫu thân, đã lâu rồi ta không được gặp lại.

Khi sinh thần của Thái hậu đến, ta được sắp xếp biểu diễn ở phía sau. Thái phi không đến dự nhưng lại nhiều lần dặn dò ta không được đến muộn hoặc về sớm.

Triệu Kỳ nói hôm nay là gia yến nên có thể vừa ăn vừa biểu diễn.

Ta vui như muốn bay lên khi biết rằng Thái phi không đến, ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon mà ta còn không phải ở phía sau chuẩn bị cho buổi biểu diễn.

Ta nhìn Triệu Kỳ như đang nhìn thấy vị thần của mình.

Ta vui vui vẻ vẻ ngồi vào chỗ, thực ra thì Thái phi đã dặn ta phải ăn uống nhã nhặn, thậm chí còn phái cung nữ thân cận của bà đến trông chừng ta. Nhưng ta biết rằng nếu không nắm bắt cơ hội này thì còn lâu mới chờ được lần tiếp theo.

Sau khi yến tiệc bắt đầu, các món như canh lá sen, bánh hoa mai, bánh hoa hồng, bánh bao tôm phỉ thúy, chén bào ngư và há cảo thủy tinh lần lượt được mang ra.

Ta chưa bao giờ sung sướng đến vậy, như thể được quay trở lại thời điểm còn ở Kim Lăng.

Thái phi đã dạy ta nhiều tư thái ăn uống, nhưng đó là hồi ta ở trong hoàng lăng với đạo cụ là cơm thô hoặc rau xanh.

Không thể so sánh với món ngon trước mắt, hơn nữa, ta chưa bao giờ có ý định gả cho Triệu Kỳ.

Ta muốn về nhà, tới Kim Lăng.

Ai muốn quan tâm tới mấy chuyện lung tung vào lúc này? Bỏ đi không nghĩ nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!