Ta vốn tưởng rằng đó là thư Triệu Kỳ viết cho mình, nhưng khi mở ra thì lại là do thái phi gửi.
Bà nhắc nhiều tới tình hình kinh thành sau khi ta rời đi, nhưng lại không đề cập gì đến việc ta trở về.
Lời thái phi nói rất có thể là phóng đại, nhưng ta vẫn mơ hồ cảm thấy lo lắng.
Ta tưởng rằng khi ta rời đi, Triệu Kỳ sẽ càng ngày càng bận rộn hơn.
Ngày ta đi, hắn không hề đến tiễn ta.
Thậm chí sau khi trở về Kim Lăng, ta nhận ra rằng bữa tiệc vào ngày 14 ấy thực sự rất vội vàng.
Không thông báo trước, cũng chẳng có thiệp mời.
Triệu Kỳ còn truyền khẩu dụ đưa ta qua đó.
Những năm tháng ở trong hoàng lăng với thái phi, ta đã hiểu ra một đạo lý: càng hoảng loạn thì càng phải trấn định.
Ta kể với phụ mẫu và nhờ họ chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa tốt nhất.
Ta cần phải quay lại kinh thành.
Khi rời Kim Lăng, ta nhìn thấy bên đường có quán bán nguyên liệu làm vịt muối. Ta nghĩ đến cái ngày thả diều cùng Triệu Kỳ, ta đã hứa với hắn rằng nếu có cơ hội ta sẽ dẫn hắn tới Kim Lăng.
Ta kêu xe ngựa dừng lại và mua nguyên liệu.
Đến khi ta về tới kinh thành thì đã là tháng ba.
Ta mang đồ của mình đi thẳng vào trong cung.
Chiều hôm đó, ta đến gặp Triệu Kỳ.
Ta nhìn hắn mỉm cười, lấy ra tất cả những đồ ta đã mua, giải thích cho hắn từng thứ một.
"Triệu Kỳ, cái này thật tốt. Đây là trà ở chỗ chúng ta, nó giúp thanh lọc tâm trí, giảm bớt căng thẳng. Thứ này cũng hay, nhìn thấy nó là ta nghĩ ngay tới ngài. Nhìn xem, còn có cái này, đây là đá Vũ Hoa, sau này sẽ đặt ở đây. Cái này và cái này nữa, đều ngon cả."
Triệu Kỳ cũng cười với ta, hỏi: "Nhược Nhược ở Kim Lăng có vui không?"
Ta gật đầu và nói: "Vui lắm, rất vui".
Ta bước đến rất gần hắn, cầm khối mực lên giúp hắn mài mực. Lúc ở nhà, ta thấy mẫu thân cũng giúp phụ thân mài mực như thế này.
Ta chậm rãi nói: "Triệu Kỳ, ta đều biết rồi. Ngài có thể kể cho ta chuyện gì đã xảy ra không? Chúng ta cùng nhau lo liệu."
Triệu Kỳ nhìn chằm chằm đôi tay nhỏ đang mài mực, so với khối mực, chúng trắng ngần, trông như ngó sen non mới hái.
Hắn ta trả lời: "Nhược Nhược không cần phải lo lắng. Những gì thái phi nói với nàng là sự thật, nhưng nó không khó giải quyết đến vậy."
Giữa tháng 2, hắn phát hiện ra điều bất thường trong khoa cử.
Trong số những người được tiến cử, gần một nửa có dính dáng với Chu gia và Thái Phó gia tộc.
Triệu Kỳ là một vị quân vương, hắn không tiện mượn tay người khác xử lý vụ việc này.
Ngày hôm nay không quản là mượn tay ai cũng không tránh khỏi việc sau này bị đem ra làm cớ để huênh hoang. Sau này, cho dù hắn và các quan đại thần chính tay hắn đề bạt như thế nào nhắm vào Chu gia trên triều, thì những người khác trong hậu cung cũng sẽ nhắm vào tiểu cô nương này như thế ấy.
Hắn muốn dành những điều tốt nhất cho tiểu cô nương, đương nhiên không muốn người ấy phải chịu một chút oan ức.
Nhưng hắn cũng biết, còn ở vị trí này, hắn mãi mãi không thể thực hiện trọn vẹn được lời hứa "một đời một kiếp một đôi người".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!