Chương 9: Sờ thử mới biết có cứng hay không

Edit: Upehehe

45.

Tôi liếc mắt nhìn sang cậu thiếu niên tươi sáng đang chạy chậm về phía mình, giống như một cơn gió ùa đến, chiếc balo đeo sau lưng, áo khoác đồng phục màu trắng xanh không cài nút, để lộ yết hầu và xương quai xanh.

Chết cha, nhìn mà n*ng.

Uyển Kiêu đóng cửa xe lại, không gian kín mít gợi cho người ta những suy tưởng vẩn vơ.

Tôi ngửi thấy mùi thơm cơ thể cậu ta, hơi thở giao hoà, nhiệt độ dâng trào.

Hơi thở nghẹn lại, không hiểu tại sao chợt ngửi thấy mùi giống như t*nh d*ch thoang thoảng đâu đây.

Tôi giả vờ thờ ơ nhìn Uyển Kiêu, tại chẳng biết mở mồm nói gì.

Cậu ta dường như biết điều đó, cười hỏi tôi, "Anh Hoắc ơi, mình đi ăn chỗ nào ạ?"

Giọng điệu vô cùng bình thường, nhưng tôi lại không kìm được mà suy nghĩ bậy bạ, trả lời cậu ta.

"Còn nhớ chỗ cậu từng nhắc tới không?"

46.

Uyển Kiêu hiểu ý tôi, thắt dài an toàn, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi chăm chú, giọng nói trầm thấp, "Việc lớn như mời anh Hoắc ăn tối thì đương nhiên em phải nhớ rồi chứ."

Trước đó thằng nhóc đã không ít lần nhắc tới một nhà hàng Pháp trên Wechat.

Điều này đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.

Từ trường trung học phổ thông số bốn đi qua chỉ tốn khoảng nửa tiếng.

Tôi nghĩ rằng mình rất có khả năng tự chủ, chỉ có điều không gian trong xe rộng quá, không chịu nổi hai người tay chân dài thòng cùng ngồi.

Người cậu ta nóng quá.

47.

Cuối cùng cũng đến được nhà hàng, tôi tắt máy bước xuống xe như chạy trốn.

Nhân viên phục vụ vừa thấy tôi liền dẫn đến chỗ ngồi đã đặt trước.

Còn Uyển Kiêu đằng sau lại thong thả bước đi, đeo balo một bên, mặc đồng phục màu xanh trắng, gương mặt ngây thơ trong sáng hệt như chú cừu non.

Nhưng một khi tiếp xúc mới biết thế nào là làm người ta mềm nhũn cả chân.

Không phải chú cừu non, mà là một con sói đội lốt cừu non.

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt cậu ta nhìn tôi như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật, thưởng thức vô hạn, tán dương, kèm theo khát vọng chiếm hữu và d*c v*ng ẩn giấu.

Tôi cúi đầu tự mở thực đơn, để lộ ra phần cổ yếu ớt nhất.

Hôm nay tôi phối một chiếc áo sơ mi trắng, kết hợp với dây da đeo vai màu đen.

48.

Món Pháp ăn đi ăn lại cũng chỉ có mấy thứ đó, tôi cũng chẳng tha thiết xem cho nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!