Chương 6: Mọi người đều là người biết giữ thể diện

Edit: Upehehe

29.

Màn đêm buông xuống, xe tiến vào bãi đậu dưới tầng hầm của quán bar, tôi đưa một tay cởi nút áo sơ mi đầu tiên ra, hơi nóng.

Đứng ngoài mở cửa xe là thằng bạn nối khố của tôi — Phùng Bắc, vẫn là dáng vẻ phong lưu bất cần đời, y hệt mấy kiểu công tử nhà giàu nổi danh khắp thiên hạ.

Hắn tiện tay đưa tôi điếu thuốc, "Lâu rồi mới gặp mày đấy."

Tôi ngậm lấy điếu thuốc, phả ra một hơi khói, xuống xe lại tiếp tục cởi cái nút thứ hai, "Lâu gì đâu, mới có hai tháng."

"Sao tự nhiên lại chịu ra đây vậy, không định tiếp tục tận hưởng cuộc sống à?"

"Đừng dở hơi nữa, tao mới tình cờ gặp một thằng nhóc thôi, học cấp ba."

Phùng Bắc hỏi, "Thành niên chưa bây?"

"Vừa tròn mười tám."

Trong lòng tôi vô cùng tự tin, đã thành niên rồi sẽ dễ nói chuyện hơn.

30.

Vào tới phòng riêng quán bar, nơi nào cũng dát vàng, đây chính là chốn đốt tiền.

Có những loại rượu đẳng cấp nhất, là của một thằng bạn chí cốt khác — Lâm Đường Uyên mở. Tụi tôi cùng nhau lớn lên trong đại viện, có đủ thứ chuyện để tám.

Sau khi Lâm Đường Uyên nghe Phùng Bắc thêm mắm dặm muối thuật lại câu chuyện, nhịn không được cười nhạo, "Hoắc Dật, chắc mày bị trúng tà rồi."

Tôi lắc lư ly whisky, liếc thằng bạn chó mấy cái, "Ý gì?"

"Ủa chứ không phải lâu nay mày bị liệt dương hả?"

Tôi uống rượu mà nuốt không trôi, "Tụi mày nói cái gì?"

Phùng Bắc và Lâm Đường Uyên nhìn nhau, nói chắc nịch: "Ai trong giới chả biết chuyện này."

"Hồi lễ thành niên của mày đó, có cô tiểu thư nửa đêm bò lên giường mày, kết quả là bị mày ném văng ra ngoài."

"Rồi đêm tốt nghiệp ở Thượng Hải, mày uống say mèm, có anh công tử nào đến v* v*n cái mày xoay người bỏ đi luôn, đến nhìn còn không thèm nhìn mà."

"…" Giọng Phùng Bắc đầy đau lòng, "Dù là nam hay nữ cũng đều không được, không liệt dương thì là gì?"

Tôi suy nghĩ một lát, thấy giết người là phạm pháp, nói chuyện với hai thằng ngốc này còn không bằng đi dụ dỗ Uyển Kiêu.

Tôi đứng lên muốn đến công viên trung tâm nghe Uyển Kiêu đàn ghi

-ta.

Trong nháy mắt, Phùng Bắc bỗng có một ý tưởng táo bạo, lập tức chất vấn.

"Hoắc Dật mày mau nói cho bọn tao biết, có phải mày lén làm 0 ở bên ngoài không?"

* 0 là người nằm dưới (thụ)

31.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!