Chương 30: Ngoại truyện Phùng Bắc (7)

[ Tiểu bạch kiểm và đại mỹ nhân ]

Edit: Upehehe

27.

Lâm Đường Uyên chết lặng, anh ta chậm rãi châm cho mình điếu thuốc, mắc cái giống gì thằng quỷ Phùng Bắc này lại thất tình tới đây mua say vậy, lại còn khui chai rượu đắt tiền nhất của anh ta nữa.

Lòng anh ta đau như cắt nhưng ngoài miệng vẫn khuyên Phùng Bắc uống ít thôi.

Phùng Bắc ôm chai rượu không chịu buông, mặt mày đầy vẻ uất ức, thất bại, mất mát, uất hận… đủ thứ cảm xúc hỗn độn, đến mức ngay cả chó độc thân như Lâm Đường Uyên cũng thấy hơi nghẹn lòng.

Đàn ông kỵ nhất là đụng vô chuyện tình cảm.

Nhìn đi, trước giờ Phùng Bắc Bắc đi qua ngàn vườn hoa không vướng bụi trần, giờ đây cũng phải chịu thua.

Số điện thoại bị chặn.

WeChat cũng bị xóa.

Đến chỗ ở tìm cũng không thấy người.

Phùng Bắc phải đi hỏi ông chủ bóc lột mới biết được.

Đụ má, thằng nhóc Lạc Thượng này không nói với ai tiếng nào đã tự đi đóng phim chỗ khác rồi.

Phùng Bắc đau khổ đón nhận tất cả, hắn không thể nào hiểu được y, thế là đành nuốt ly rượu đắng nghét làm trái tim đau nhói xuống bụng.

Hắn ngửa đầu lên ực một hơi thật lớn, khoé mắt ửng hộ đượm vẻ đào hoa, miệng còn chép chép chê bai, "Má nó rượu mày khó uống thấy bà."

Lâm Đường Uyên siết chặt nắm tay, giật chai rượu lại, hùng hổ nói: "Không thích uống thì đừng có uống, bảo bối có tao có ba chai thôi đấy, đưa mày đúng là phá của…"

Nhắc tới "phá của", Phùng Bắc càng tủi thân hơn.

(*) Bản cv là "phá hư", mình hay edit thành "chà đạp", ở đây không hợp nghĩa nên edit vậy nha. Nói chung là đụng tới điểm G hông được ch*ch người ta, lại còn bỏ chạy mất dép nên mẻ tủi =)))

"Tại sao Hoắc Dật ngày nào cũng âu âu yếm yếm với bé bồ, còn tao với Lạc Thượng lại trùng số, giờ đến cái bóng còn không thấy đâu…"

"Mày nói xem, lỡ ẻm tức quá bỏ về quê luôn thì tao biết phải làm sao bây giờ."

"Tao mới chỉ được ẻm thơm môi thôi, giường còn chưa kịp lăn nữa mà…"

"……"

28.

Lâm Đường Uyên chửi thầm trong bụng, thằng cháu Phùng Bắc này đúng là cái đ* h** s*c, đáng đời đáng đời.

Phùng Bắc nào có thèm để ý người khác nghĩ gì, hắn bắt đầu khóc lóc, cảm xúc chôn vùi bấy lâu vỡ oà, khuôn mặt đẹp trai sáng sủa giả vờ không nổi nữa, vừa há miệng ra là gào khóc thảm thiết.

Lâm Đường Uyên ngớ người, thằng cháu Phùng Bắc này uống rượu say còn biết khóc à?

Không có ấn tượng, chưa từng thấy bao giờ.

Anh ta vừa định an ủi vài câu.

Thế nhưng cửa phòng mở tung ra, người phục vụ mặt mũi bầm dập, gãi đầu nói, "Ông chủ, vị tiên sinh này tự nhiên xông vào đây, lại còn đánh mấy người nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!