Chương 29: Ngoại truyện Phùng Bắc (6)

[ Muốn quyến rũ được mỹ nhân cần phải có phương pháp ]

Edit: Upehehe

23.

Nơi ở của Lạc Thượng vô cùng gọn gàng sạch sẽ, gần như không có một hạt bụi nào, đồ đạc nội thất cũng chẳng nhiều mấy.

Cái rợn người nhất là toàn bộ bức tượng đều treo đầy vũ khí lạnh.

Phùng Bắc vốn cũng là người chơi những thứ này. Hắn chơi dao bướm nhiều năm, cảm giác k*ch th*ch đến mức đôi khi tự cắt thử vào tay mình, giống như việc liều mạnh khi đua xe vậy.

Nhưng những thứ Lạc Thượng sưu tầm đều là cực phẩm, món nào cũng rất hiếm, có sức sát thương cực lớn.

Còn có những bao cát rất lớn, găng tay đấm bốc cũng được vứt bừa ở góc tường.

Chân Phùng Bắc hơi mềm nhũn, hình như chọc trúng người không phải dạng vừa rồi.

Khuôn mặt Lạc Thượng dưới ánh trăng thật mờ mịt. Nhưng vẻ thanh tú và sự ngây ngô chưa trải đời kia không phải là giả, rất đẹp trai, rất chất, lại còn cắt tóc càng cua trông oách xà lách nữa.

Yết hầu Phùng Bắc khẽ lăn, giọng nói phát ra có hơi run, hắn đứng thẳng người lên, phát hiện nhóc tiểu bạch kiểm này còn cao hơn mình một chút.

Đụ mẹ.

Phùng Bắc khẽ cắn môi, không cam tâm chút nào, hắn lấy hết can đam bước đến trước mặt Lạc Thượng hỏi, "Rốt cuộc là em làm nghề gì?"

Sắc mặt Lạc Thượng lạnh lùng nhưng thực ra con c*c đã cứng đến đau điếng, y cúi đầu hung hãn hôn lên cái miệng ồn ào của Phùng Bắc, không có kỹ thuật mà chỉ cắn xé, gặm nhấm, bá đạo núc môi hắn lung tung.

Từ đầu lưỡi đến hàm răng đều bị y cạy mở, nước bọt của y cũng theo đó chảy vào miệng Phùng Bắc.

Đầu óc Phùng Bắc như một bãi bùn nhão, mấy cái kỹ thuật hôn chó má đều biến đâu mất tăm, chỉ biết đuổi theo đầu lưỡi của Lạc Thượng, ướt át tiến vào sâu, l**m láp cổ họng, mặc cho kh*** c*m quấn lấy toàn thân.

Phùng Bắc bị hôn đến mức đầu óc trống rỗng, quá mãnh liệt, thân thể run rẩy, người mềm nhũn thành một đống, để mặc Lạc Thượng hào hứng phát huy.

Hôn đến cuối cùng, hắn không tự biết mà dựa vào người Lạc Thượng, khoé mắt ửng đỏ, tiếng th* d*c khó giấu nổi vẻ đẹp động lòng người nơi đuôi mắt.

Lạc Thượng càng nhìn càng mê mẩn.

Bàn tay thô ráp của y muốn chà đạp đôi chân dài của Phùng Bắc.

Bị quần áo ngăn cách vướng víu thật.

Nhưng đầu óc Phùng Bắc rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn chút.

"Em mau nói cho anh biết đi mà…"

24.

Giọng nói trầm thấp của Lạc Thượng pha lẫn với hơi thở gấp gáp và sự phấn khích lạ thường, "Nhập ngũ."

Phùng Bắc thật sự hiểu ra chuyện này không ổn rồi.

Cực kỳ không ổn.

Hắn lập tức đẩy Lạc Thượng ra, sợ hãi nuốt nước bọt, hơi thở trong miệng đều là của Lạc Thượng, đôi môi đỏ bừng, dấu răng hết sức rõ ràng, nhìn qua là biết vừa bị giày vò đến thảm hại.

"Có phải em muốn đ*t anh không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!