[ Anh rất đẹp ]
Edit: Upehehe
—
4.
Phùng Bắc dành hết tâm huyết nửa đời mình cho đường đua xe. Hắn rất nổi tiếng, ỷ mình đẹp mà làm càn, đánh đâu thắng đó, không ai địch lại.
Trong giới công tử ở Bắc Kinh, hắn được xem như đứng nhì trong bộ ba dị hợm, chỉ xếp sau Hoắc Dật.
Đứng nhất là Hoắc Dật.
Đứng thứ ba là Lâm Đường Uyên.
Ba phú nhị đại lớn lên cùng nhau, lẽ ra phải là những tên ỷ vào quyền thế mà ăn chơi trác táng, vậy mà cả ba đều không dính gì đến dâm ô – cờ bạc – ma tuý (*), là những người lương thiện bậc nhất trong đám con nhà giàu.
(*) raw là hoàng đổ độc ()
Bộ ba dị hợm bọn họ cũng nức tiếng gần xa — Hoắc Dật đứng đầu, chịu cái nồi đã bệnh liệt dương lại còn kiêu ngạo, khinh thường giao du, còn chạy ra ngoài trải nghiệm cuộc sống.
Phùng Bắc tiếp theo, bình thường cười nói cợt nhã. Nhưng trên đường đua thì bất chấp tính mạng, rất đam mê những người đẹp, còn lại đều không có hứng thú.
Lâm Đường Uyên là thanh niên lý tưởng, yêu rượu như mạng sống, chạy đi mở quán bar. Nhưng gia đình lại phong kiến, anh ta nói muốn tự lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng nên đã từ bỏ toàn bộ gia tài chạy đi nơi khác.
Phùng Bắc đôi lúc cũng suy nghĩ, ba kẻ dị hợm chơi với nhau riết sẽ sinh ra biến chất.
Ví dụ như vào lần đầu tiên gặp Lạc Thượng đêm hôm đó, dưới bãi đổ xe tầng hầm, camera lập loè ánh đỏ.
Phùng Bắc đưa danh thiếp cho Lạc Thượng, nhếch miệng cười, nụ cười vô cùng khêu gợi, khuôn mặt quá diễm lệ nồng nàn.
Lạc Thượng nhìn đơ cả người, bàn tay nhận danh thiếp khẽ chạm vào tay Phùng Bắc.
Cảm giác rung động cũng thoáng qua trong giây lát.
Một sợi dây trong đầu Phùng Bắc đứt cái bặt, buông ra một câu không suy nghĩ.
"Cậu thấy tôi thế nào? Có thể lên giường với cậu không?"
5.
Lạc Thượng cẩn thận cất danh thiếp vào túi áo trên, sau đó nhíu mày, khuôn mặt chính trực đẹp trai bắt đầu suy tư.
Y do dự ngẩng đầu nhìn camera, im lặng một lát, cuối cùng cúi người ghé sát vào tai Phùng Bắc nói: "Anh rất đẹp."
"Cảm ơn."
Phùng Bắc từ nhỏ đến lớn chẳng thiếu gì mấy lời khen kiểu này, nhưng hơi thở nóng hổi phả vào vành tai quyến rũ quá nha.
Lạc Thượng đúng là một tiểu bạch kiểm chất chơi hiếm có mà.
Quá trẻ, quá… k*ch th*ch.
Phùng Bắc gần như bị sắc đẹp mê hoặc, muốn tiến lại gần hơn để đón lấy một nụ hôn triền miên.
Hắn là tay chơi tình trường lão luyện, tự tin bản thân có thể chinh phục được người đàn ông tươi ngon non nớt này.
Nhưng Lạc Thương lại không hành xử theo lẽ thường, y cười nhạt, trong mắt như có ánh sáng, nhìn khiến người ta muốn tắm mình trong gió xuân, "Tôi phải đi rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!