Chương 23: Ngoại truyện cún Uyển (2)

[ Hí hí hí ]

Edit: Upehehe

1.

Hôm đó Hoắc Dật thức dậy sớm, cảm giác hình như mình bị cảm, nhưng cũng không quá để ý. Dù sao cũng còn buồn ngủ, anh nhắm mắt tiếp tục ngủ nướng.

Bên ngoài trời âm u, mây đen ùn ùn kéo đến, chẳng mấy chốc mưa đã rơi lộp bộp trên mặt đất.

Uyển Kiêu tan học về nhà, gọi Hoắc Dật mãi không thấy tỉnh, sốt hết cả ruột.

Lúc này đường cao tốc hẳn đang kẹt xe, xe cấp cứu sẽ đến rất chậm. Cậu bọc Hoắc Dật kín mít để không bị mưa tạt ướt, cõng anh lên rồi chạy ra ngoài.

Mặc cho bản thân bị ướt như chuột lột, xông vào màn mưa to xối xả đưa Hoắc Dật đến bệnh viện.

Chờ nửa tiếng cuối cùng mới thấy y tá, Uyển Kiêu lập tức xông tới, mắt đỏ ngầu, bộ dạng vừa đáng thương vừa chật vật, "Anh ấy thế nào rồi ạ? Chị nói gì đi chứ."

Đúng vậy, Hoắc – được đưa đi cấp cứu – Dật chỉ bị sốt bình thường.

Y tá nó, "Bé đẹp trai đừng khóc rên nữa, anh ấy sắp tỉnh dậy rồi."

Uyển Kiêu lúc này mới yên tâm, "Cảm ơn chị, cảm ơn chị."

Sau một phen hú hồn hú vía, cậu thầm thề từ nay về sau sẽ không bao giờ mua hai thùng bao cao su nữa.

2.

Còn Hoắc Dật thì đang nằm trên giường ngủ ngon lành. Anh cau mày, nằm mơ một giấc mơ hết sức kỳ quặc, trong mơ anh quay về lại thời trung học.

Mười năm trước anh cùng với Phùng Bắc, Lâm Đường Uyên, ba người họ ở cái tuổi trẻ trâu nhất, ngu ngốc nhất, và cũng ngang ngạnh nhất, đã làm không ít chuyện kinh thiên động địa.

Những việc tào lao mía lao như bắt nạt bạn học quá tầm thường, ba người họ khinh thường không thèm làm, trong từ điển không có bốn chữ "ỷ mạnh h**p yếu".

Nhưng đối với các giáo viên và lãnh đạo quen thói quan liêu và mang tư tưởng kỳ thị con nhà giàu trong trường, bọn họ không thể chối từ được trách nhiệm trừ gian diệt bạo.

Hôm nay chích xì lốp xe của lão chủ nhiệm tham ô nịnh nọt, ngày mai hù bà cô khinh thường học sinh nghèo nhất lớp, ngày kia trốn học để đi rình phó hiệu trưởng đang bao nuôi tiểu tam.

Người lớn căm ghét họ đến tận xương tuỷ, còn trong mắt bọn họ sinh, họ ngầu quá xá luôn.

Bản thân Hoắc Dật cũng đã quên mất dáng vẻ hồi trẻ của mình, cơn buồn ngủ ập đến, anh chầm chậm nhắm mắt lại trong giấc mơ.

Quần áo trên người không biết từ khi nào đã biến thành bộ đồng phục học sinh sọc trắng đen.

3.

"Nghe nói lớp chúng ta sắp có học sinh chuyển trường."

Phùng Bắc rất bà tám, mái tóc nhuộm trắng loang lổ, ngũ quan tuổi dậy thì mới nhú, ăn mặc tiên phong, phong cách phải gọi là đứng trên đỉnh làn sóng thời thượng ở thời đó.

Ba người họ vẫn luôn ngồi cùng một hàng ở cuối lớp, vừa rộng rãi vừa tự do.

Lâm Đường Uyên vẫn đang viết bản trường ca dở hơn cứt chó của mình để truyền lại đời sau, tiện thể ngẩng đầu lên nói: "Tin mày chậm rồi con, hồi nãy chủ nhiệm đến lớp mới nói rồi."

Phùng Bắc bĩu môi, "Chán vậy, hết vui."

Còn Hoắc Dật đang ngồi cạnh cửa sổ, cứ cảm thấy mình đã quên mất điều gì, cứ tiếp tục lạc vào cõi trên, không có bất kỳ h*m m**n tràn tục nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!