Edit: Upehehe
—
91.
Phùng Bắc vẫn y cái dáng vẻ không đàng hoàng như mọi khi, hắn thay đổi kiểu tóc, ngũ quan tuấn tú mềm mại, vốn định đến tìm Hoắc Dật tám nhảm cười hí hí, ai dè đến đây lại cười hết nổi.
Hắn ngồi cô đơn lẻ loi trên ghế sô pha, nhìn đôi cẩu nam nam Uyển Kiêu và Hoắc Dật đang chim chuột ở ghế đối diện.
"Hai người chú ý chút đi?"
Trời đụ má, không ai thèm để ý luôn.
Cái tên mặt than Hoắc Dật này bị hạ gục thật rồi, dáng vẻ vừa ỷ lại vừa yêu chiều đến đau cả trứng, còn mặc cho bé bồ sờ mó cọ cọ lung tung.
Phùng Bắc muốn chửi thề, từ nhỏ đến lớn Hoắc Dật vốn có thói sạch sẽ khó ở, ngay cả hắn và Lâm Đường Uyên cũng chưa dám lại gần xà nẹo, thế mà giờ yêu vào là thiên vị vậy đó hả?
Cạn lời. Thiếu gia Phùng thật sự cạn con mẹ nó lời.
Nhưng mà vẫn muốn tám nhảm.
92.
Uyển Kiêu tươi cười hớn hở vào bếp lấy trái cây tiếp đãi Phùng Bắc.
Cậu vừa đi, thằng cháu Phùng Bắc liền bắt đầu kêu gào, "Mày cũng có phúc quá, chúng ta làm anh em biết bao năm rồi, mau nói cho tao biết quen thế nào, rồi lúc nào tiến được đến bước này?"
"Lúc em ấy dọn đến ở chung." Tôi thành thật khai báo, "Mới nhìn thấy lần đầu tao đã muốn chà đạp ẻm, ai dè cuối cùng người bị chà đạp là tao."
Phùng Bắc tặc lưỡi cảm thán, "Tao biết ngay mà, mày chắc chắn là 0. Không hiểu sao tao thấy cậu ấy quen quen."
"Ẻm họ Uyển, người Thượng Hải."
"Á đụ má, búp măng non nhà lão Uyển bị mày hái mẹ rồi."
Tôi thấy làm 0 cũng hơi xấu hổ, mà thôi, nhục thì nhục. Tính ra thằng nhóc Uyển Kiêu ngoài việc trên giường có hơi hung hăng ra… Tôi thật sự không sợ bố con thằng nào, kệ mẹ Phùng Bắc nói gì thì nói.
Phùng Bắc thấy dưới cổ áo Hoắc Dật đầy dấu hôn. Bà cha nó chứ, cái thằng "liệt dương" bao nhiêu năm nay mà cũng bắt đầu có đời sống t*nh d*c rồi? Sao mình méo có vậy.
Lòng hắn chua lè.
Tôi thấy cái vẻ đó của hắn, nheo mắt nhớ ra, "Lâm Đường Uyên đâu?"
"À nhớ rồi, hôm nay tao tới là để đặc biệt nói cho mày chuyện này. Thằng Lâm bị gia đình ép hôn, thà chết chứ không chịu khuất phục, lén lút ngồi máy bay cả đêm đến thành phố C lập nghiệp từ hai bàn tay trắng rồi."
Tôi sửng sốt vài giây, mở điện thoại lựa một cách thức giản dị tự nhiên nhất: Tài trợ cho anh em làm ăn.
Ngân hàng báo chuyển khoản thành công, số tiền cũng đủ để Lâm Đường Uyên hài lòng.
Cậu ta cũng lập tức nhắn qua, "Thiếu gia Hoắc, từ nay trở đi mày chính là cha nuôi của tao."
Đứa nào đứa nấy cũng dẻo mỏ.
Phùng Bắc tấm tắc cảm thán, "Nếu không phải số tiền mặt trên tay tao đổ hết cho thằng nhóc Lạc Thượng kia rồi thì tao cũng tài trợ cho thằng Lâm một tay."
"Động lòng thật? Với một minh tinh nhỏ thật à?"
Hắn suy tư một lát, hơi chần chừ trả lời, "Tao chỉ muốn biết, em ấy có thích tao hay không thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!