Chương 19: Cún Uyển vâng lời

Edit: Upehehe

87.

Nam sinh trung học vừa mới biết mùi đời đúng là không đùa được.

Đó là suy nghĩ cuối cùng lướt qua trong đầu tôi trước khi bị đ*t đến ngất xỉu hai lần.

Sau đó tôi tỉnh lại trong trạng thái mê man, phải nghỉ ngơi khoảng ba ngày, tôi mới miễn cưỡng lết dậy như bình thường.

Lúc này tôi nhìn Uyển Kiêu đang nấu ăn trong bếp với ánh mắt ai oán, coi dáng vẻ hí ha hí hửng của cậu kìa, chắc là đang vui lắm.

Đôi chân dài thẳng tắp, mái tóc xoăn bồng bềnh tràn đầy sức sống, khuôn mặt non nớt búng ra sữa.

Mặc có cái tạp dề mắc gì đẹp quá vậy, cái đồ chó con này.

Cậu chăm sóc tôi mấy ngày nay, bữa nào cũng cháo trắng rau xào, vậy mà ăn khá bon mồm đó chứ.

Mặt tôi lạnh lùng, cau có khó chịu, có hơi thẹn quá hoá giận. Mắc mớ gì cậu lại khoẻ như hổ thế, đã thế ngày nào cũng n*ng c*c ôm tôi cọ cọ, bình thường hay bú ti tôi thì không nói đi.

Có một lần nửa đêm, thằng nhóc này đang ngủ bên cạnh ấy thế mà sóc lọ trước mặt tôi, sóc đến khoái chí vô cùng.

Bị tôi bắt tại trận còn làm bộ làm tịch tủi thân, "Cứng đến đau luôn á, anh Hoắc thổi thổi cho em đi."

Tôi 27 tuổi, bà mẹ nó sắp 30 rồi.

Vậy mà lại bị một thằng nhóc nhỏ tuổi đ*t cho ngất đi như chuyện cơm bữa, giờ hậu quả là eo đao, mông cũng đau.

Điều khiến người ta chịu không nổi là thường xuyên…không hiểu sao ướt.

Càng nghĩ càng tức ứa gan, cái đồ chó con này giả nai quá rồi đó.

Trầm ngâm một lát, tôi quyết định hút một điếu để bình tĩnh lại.

Vừa mới ấn bật lửa, chó con trong bếp đột nhiên gõ gõ cái xẻng vào chảo.

Tôi sợ hú hồn, lập tức cất điếu thuốc đi.

Mới hôm qua trên giường đã đồng ý sẽ bỏ thuốc…Mém nữa thì quên mất.

Mà sao tôi nghe lời cậu dữ vậy?

Chịu.

Tivi trước mặt đang ở kênh thể thao, trong góc sô pha là quả bóng rổ của Uyển Kiêu, toàn bộ đều được chuyển từ lầu chín lên, ví dụ như tạ tay, máy chạy bộ, máy tập cơ bụng ngoài ban công, đều là những dụng cụ thể thao…Còn tủ quần áo trong phòng ngủ cũng có nhét không ít đồng phục bóng rổ và q**n l*t.

Lớn hơn của tôi hai size.

Yết hầu tôi lăn lộn, đưa tay chỉnh lại mắt kính gọng vàng.

Ông trời muốn giết tôi đây mà —

88.

Trên bàn ăn, tôi mặt lạnh như tiền im lặng ăn cơm.

Uyển Kiêu ăn cơm cũng không an phận, cười tủm tỉm như đang làm nũng, phía sau dường như có đuôi chó đang vẫy lia lịa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!