Chương 10: Nếm thử vị

Edit: Upehehe

51.

Uyển Kiêu đột nhiên xoay người lại, đôi mắt nhuốm màu t*nh d*c gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

Tôi đứng đó, nửa thân trên tr*n tr** nhìn thẳng cậu ta, chiếc áo sơ mi trắng và dây đai đeo vai da tôi vừa cởi ra dường như đều trở thành công cụ thoả mãn d*c v*ng.

Yết hầu của cậu ta lăn lên lộn xuống không ngừng, rồi c** q**n lót trước mặt tôi.

Cậu ta để tay ra đằng trước, ánh mắt như đang cưỡng h**p tôi từng chút từng chút một.

Cậu ta đang th* d*m trước mặt tôi.

52.

v*t c*ng lộ ra một nửa kia trông thật dữ tợn, được bàn tay từng v**t v* quả bóng rổ x** n*n lên xuống, vừa thô vừa dài, hình dáng như đầu nấm, gân xanh bao trùm những chỗ lồi lên, như đang bùng cháy theo chủ nhân nó.

d**ng v*t hướng thẳng về phía tôi, cứ như thể giây tiếp theo sẽ ch*ch luôn vào miệng tôi vậy.

Cậu ta dùng bàn tay trước đó đã bắt tay với tôi để th* d*m.

—— Chiều dài này thì…dài hơn tôi, độ thô này cũng…thô hơn tôi luôn.

Tôi muốn chạy lắm rồi, nhưng cậu ta dường như không cho tôi cơ hội bỏ chạy.

53.

Uyển Kiêu đã sớm muốn ép Hoắc Dật vào góc tường, chẳng qua cậu cảm thấy mình không nên quá nóng vội.

Nước ấm nấu ếch xanh (*), đợi Hoắc Dật tự chui đầu vào lưới cũng rất thú vị.

d**ng v*t dưới thân ngạo nghễ ngẩng cao đầu, hai viên trứng d** nặng trĩu, cậu chầm chậm tiến lại gần Hoắc Dật, chất lỏng sền sệt óng ánh trên q** đ**.

Cậu kìm nén d*c v*ng đang cháy phừng phừng xuống, từ giây đầu tiên nhìn thấy Hoắc Dật trong xe, lại thêm áo sơ mi trắng và dây đeo da màu đen càng nghiền nát vụn lý trí của cậu.

Chiếc xe rộng rãi kia rất thích hợp để xe chấn, cậu muốn đ*t Hoắc Dật đến khi ngón tay anh không thể co lại nổi nữa, chỉ có thể bất lực l*n đ*nh trên chiếc ghế lái mà đàn ông yêu thích nhất.

Nhà hàng kiểu Pháp cũng là của nhà cậu, mới sáng sớm cậu đã chuẩn bị sẵn một chiếc giường siêu lớn trong phòng riêng sau cánh cửa ẩn. Hoắc Dật ăn kem, còn mình ăn Hoắc Dật.

Nhưng cậu biết, người đàn ông sống trong nhung lụa này rất sĩ diện. Không chỉ nói năng khó nghe, mà còn chưa từng chịu khổ bao giờ.

Nếu phải chịu khổ trên giường, doạ anh chạy mất dép thì tiếc chết.

Lúc này, cậu chỉ nhẹ nhàng nói lời nỉ non trìu mến tựa như người yêu.

"Anh Hoắc ơi, anh khẩu giao cho em đi."

54.

Khoang miệng con người vốn ấm áp dễ chịu, chật hẹp tự nhiên, tuy rằng không thể thoải mái bằng lỗ dâm mềm mại đằng sau được.

Nhưng đầu lưỡi biết cử động thì có thể sánh bằng.

Sợi dây lý trí của tôi đứt bặt. Những thứ liên quan đến t*nh d*c, ch*ch choẹt đều bắt nguồn từ cái thằng nhóc nhỏ tuổi trước mặt này.

Giọng điệu cậu ta vô cùng mạnh mẽ, không cho phép từ chối. Nhưng giọng nói lại rất dịu dàng, cứ như người yêu buồn tủi đang nài nỉ cầu xin tôi vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!