Tôi cũng cười xã giao chào cô ấy, rồi kéo anh trai ra góc khuất ngoài cửa.
"Tề Tử Dao có lai lịch như nào thế, không phải con bé đó là thực tập sinh trong công ty mình sao?"
Anh trai tôi:
"Thực tập sinh gì chứ, người ta là cháu gái chủ tịch đấy."
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc, anh ấy lại nói tiếp:
"Hôm nay không chỉ tác hợp em với thiếu gia Lục, mà còn tác hợp anh với cô Tề."
Hả?
"Anh em mình cùng lúc gả vào hào môn, sau này sẽ trở thành người đứng trên người."
Từ nhỏ tôi và anh đã nếm đủ cay đắng vì không có tiền, nhưng tôi không ngờ khát vọng tiền tài và quyền lực của anh đã đạt đến mức này.
"Không phải, nỗi khổ của hào môn để một mình em chịu là đủ rồi, chẳng lẽ anh còn muốn hy sinh cả hạnh phúc của mình sao?"
Anh xoa đầu tôi:
"Sao em biết là anh không thích cô Tề, ngốc quá."
Nói xong anh đi vào trong, tôi ngẩn người, còn chưa kịp hoàn hồn.
Anh trai tôi bước vào phòng riêng, rất ga lăng kéo ghế cho Tề Tử Dao, sau đó mới gọi món.
Lúc này, tôi chợt nhớ đến Lục Kỳ Niên ở nhà.
Tim tôi lập tức nhói lên một nhịp.
Bảo bối nhỏ của tôi thật đáng thương.
Tôi sắp gả cho thiếu gia Lục, mà anh trai tôi cũng sắp cướp luôn Tề Tử Dao hay bám lấy anh ấy.
Tôi nhớ anh ấy da diết, bèn vào nhà vệ sinh gọi điện cho anh.
Nhưng chuông điện thoại lại vang lên ngay ngoài hành lang.
Tôi nhìn ra hành lang, bóng lưng đó… có chút giống Lục Kỳ Niên.
Tôi thoáng nghẹn thở.
Đầu dây bên kia cúp máy.
Tôi nhắn tin cho Lục Kỳ Niên: [Cưng à, anh đang làm gì thế?]
Lục Kỳ Niên: [Anh đang ăn tối với ba, lát nữa về nhà.]
Tôi sững người, lão già đó lại đến dây dưa với Tiểu Niên nhà tôi sao?
Tôi có hơi lo lắng, chuẩn bị đi giúp Tiểu Niên chống lưng.
Lục Kỳ Niên lại nhắn thêm: [Một lát anh sẽ về ngay.]
Nghe giọng điệu như không có gì, tôi mới yên tâm, tính lát nữa ứng phó qua loa buổi xem mắt rồi về.
Tắt điện thoại, tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, chắc bóng lưng đó chỉ là trùng hợp thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!