Chương 2: (Vô Đề)

Tôi đến chỗ ngồi của Lục Kỳ Niên, định cho cậu một cú va chạm trực diện.

Vậy mà lại phát hiện cậu đang ngồi ở khu nghỉ bên ban công.

Hay lắm, dám trốn việc giữa giờ làm này.

Lần này thì tôi tóm được đuôi rồi nhé.

Tôi hùng hổ bước tới sau lưng cậu, vừa định mở miệng gọi thì đột nhiên cậu bật dậy, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt vì tức giận.

"Ba, rốt cuộc con có phải con ruột của ba không, cái gì mà nếu thực tập không qua thì đừng về nhà nữa?"

"Ba có biết ở ngoài này, con ăn cũng không no, ngủ cũng không yên không?"

Cậu ấy đang đeo tai nghe, thì ra đang gọi về nhà, mà nghe có vẻ chẳng vui vẻ gì.

Cậu giận đến mức đấm mạnh vào tường:

"Mẹ, trong lòng mẹ chỉ có anh con, Lý Như Nguyệt tốt như vậy thì mẹ để anh con gả vào nhà họ Lý luôn đi!"

Xem ra gia cảnh của Lục Kỳ Niên không tốt, cha mẹ thiên vị, còn ép cậu ấy phải gả vào nhà gái.

Điều đó khiến tôi lập tức liên tưởng đến gia đình mình—mẹ mất sớm, ba tái hôn, tôi và anh trai phút chốc thành con ghẻ.

Mẹ kế thiên vị chỉ để phần ngon cho con gái ruột, còn chúng tôi thì bị mắng chửi đánh đập.

May mà anh tôi đỗ đại học rồi đưa tôi ra ngoài ở.

Tôi từng thấy buổi trưa cậu ấy cầm ổ bánh mì khô khốc, ăn kèm với ly cà phê công ty.

Nghe nói mới đến Thượng Hải cậu ấy không có chỗ ở, đành tạm ở chung với Tiểu Trần.

Quần áo trên người cậu ấy cũng không phải hàng hiệu, đến một chiếc Adidas, Nike hay thậm chí Metersbonwe cũng không có.

Có lần tan ca tôi còn thấy cậu ấy tranh thủ lấy mấy túi bánh mì miễn phí của công ty mang đi.

Càng nghĩ tôi lại càng thấy xót xa cho cậu ấy, cứ như một chú chó con bị bỏ rơi nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ vậy.

Tự nhiên trong lòng tôi trỗi dậy tâm hồn thánh mẫu, thôi thì để chị đây ra tay cứu vớt cậu vậy.

Tôi bước vội vài bước, giật lấy điện thoại trong tay Lục Kỳ Niên.

"Chú à, chắc chắn Lục Kỳ Niên sẽ qua được kỳ thực tập, đến lúc đó mấy người họ hàng nghèo nàn nhà chú đừng có bám lấy nữa đấy nhá."

"Lục Kỳ Niên là người của cháu, chú hiểu chưa?"

Đầu dây bên kia gào lên giận dữ nhưng vô lực:

"Cô là ai đấy, có phải định làm hư thằng nhỏ nhà tôi…"

Tôi nghiêng đầu, dứt khoát tắt máy — ngầu lòi liền!

Ánh mắt Lục Kỳ Niên tràn đầy ngỡ ngàng và chấn động.

Hẳn là hành động vừa rồi của tôi khiến cậu ấy cảm động lắm.

Chỉ sợ cậu ấy lập tức yêu tôi mất thôi!

Nhưng không ngờ đấy, dù nghèo mà cũng cứng đầu ra phết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!