Chương 9: (Vô Đề)

12

Ta khẽ véo má hắn, mỉm cười nói: 

"Mới vậy mà đã nản lòng rồi sao? Mới chỉ bắt đầu thôi mà."

Lúc năm tuổi vấp ngã, khóc rống như trời sắp sập. Nhưng đứng ở mốc mười lăm tuổi nhìn lại, mới thấy mình năm ấy thật ngốc mà cũng thật đáng yêu.

Mười lăm tuổi thi rớt, tưởng như cả đời tiêu tan.

Nhưng khi đến hai mươi lăm tuổi thì phát hiện: chuyện ấy chẳng đáng nhắc đến.

Hai mươi lăm tuổi bị chủ mắng, tưởng như sắp bị đuổi. Nhưng đến ba mươi lăm tuổi quay đầu nhìn lại, ta đã thay mấy chục chỗ làm, đuổi không biết bao nhiêu ông chủ dở người.

Con người chỉ cần sống đủ lâu, sẽ phát hiện ra độ

"bao dung với sai lầm" của cuộc đời lớn đến kinh ngạc.

Cho nên, bị Tạ thị từ chối chẳng phải chuyện gì to tát. 

Chỉ cần số lần ta bị từ chối đủ nhiều, thì việc bị Tạ thị từ chối cũng chẳng khác gì mưa bụi nhẹ bay mà thôi.

Sau đó, ta tiếp tục đưa Tạ Lan Đình đi bái kiến mấy nơi, không ngoại lệ, đều bị khước từ.

Trên đường về, Tạ Vi Hiền chẳng còn vui vẻ gì nữa, nàng cũng cảm nhận được cảm giác bị chối từ.

Tạ Lan Đình mặt mày rầu rĩ, buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ.

Còn với ta, chuyện này thật ra chẳng là gì.

Nhớ năm xưa ta từng rải đơn xin việc khắp nơi, bị từ chối không biết bao nhiêu lần. Có ông chủ keo kiệt mời ta, ta biết rõ hắn chẳng ra sao, nhưng vì cần việc gấp nên vẫn ký hợp đồng.

Kết quả là lương ba ngàn, việc ba vạn, làm đến kiệt sức.

Cuối cùng, ta lấy cả mạng mình ra mà trả giá.

Cho nên, càng bị từ chối, ta lại càng bình tĩnh. Biết đâu đó là ông trời đang cứu ta.

Ta đã có thể dựng học đường ở nông thôn, thì sao lại không thể dựng nổi một cái ở Hầu phủ?

Điều ta cần là Tạ Lan Đình và Tạ Vi Hiền học được tri thức, không nhất thiết phải đi theo người khác.

Lúc này chính là thời điểm định hình tam quan, để chúng bên cạnh ta dạy dỗ sẽ tốt hơn.

Chờ sau này Tạ Lan Đình thật sự cần danh sư, hắn hoàn toàn có thể dựa vào thực lực mà tranh lấy.

Ta chọn một viện trong Hầu phủ, tu sửa thành học đường, mời một tú tài họ Chu đến làm thầy dạy.

Chu tú tài mới đầu hiểu lầm, tưởng mình được mời tới dạy cho hậu nhân Tạ thị danh môn, tinh thần phấn chấn.

Nhưng khi phát hiện ra đây là Hầu phủ của võ tướng, tinh thần liền sa sút thấy rõ.

Thế nhưng, khi phát hiện Tạ Lan Đình có khả năng đọc một lần là nhớ, toàn bộ tâm tình tiêu cực của ông ta lập tức biến mất.

Mặt đầy hăng hái, biểu cảm rõ ràng: 

"Dù ta thi trượt mười năm, nhưng đồ đệ ta sau này chắc chắn sẽ đỗ Trạng nguyên!"

Ta và Tạ Vi Hiền cũng học theo. Ta học nhận mặt chữ phồn thể, luyện cầm bút lông. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!