Chương 6: (Vô Đề)

Bị ta chiếm mất phòng, còn phải hầu hạ chúng ta cả một đoàn người, nhìn đồ dùng trong nhà bị ta dùng tới, đau lòng đến nghiến răng, mà chẳng dám hé môi.

Ả từng muốn gọi mấy huynh đệ bên ngoại về giúp, nhưng bên đó vừa nghe bên đối đầu là Hầu phủ, liền sợ tới mức không ai dám đến.

Ngược lại còn khuyên ả an phận, chớ chọc giận người quyền quý.

Hai hôm trước, Thiết Đản còn đánh thắng Tạ Lan Đình, ả còn thấy chút an ủi.

Hôm nay thì hoàn toàn không cười nổi nữa, tức đến phát điên, suýt thì ngất xỉu.

Suốt buổi chiều đều chửi xiên xỏ bóng gió, trút giận lên Nhị Nha, đến tối vẫn còn om sòm.

Ta sai quản gia đi cảnh cáo:

"Nếu còn phát ra tiếng, thì không cần cái lưỡi này nữa."

Vợ chồng nhà họ Tạ lập tức ngoan ngoãn trở lại.

Vài ngày sau, Tạ Lan Đình tiến bộ vượt bậc, ngày nào cũng gọi Thiết Đản lại đánh một trận.

Thiết Đản ban đầu còn muốn phản kháng, về sau thì ngày nào cũng tránh né.

Nhưng viện chỉ lớn bằng đó, hắn trốn không được, ngày nào cũng bị đánh một trận ra trò.

Tạ nhị thẩm đau lòng đến c.h.ế. t lặng.

Cuối cùng, có một ngày ả chịu không nổi nữa, bịch một tiếng quỳ rạp trước mặt ta, cầu xin ta sớm trở về.

"Chúng ta trước kia đúng là có lỗi với Cẩu… khụ, có lỗi với Lan Đình. Nhưng chuyện cũng đã qua rồi, đánh cũng đánh rồi, giận cũng xả rồi, giờ ngày nào nó cũng đánh Thiết Đản, muốn mạng của ta chắc?"

Ta bảo quản gia đưa cho ả một tờ giấy.

Ả mơ hồ nhận lấy.

"Đưa cho Tạ Nhị xem, không vấn đề gì thì ký vào."

Sáng sớm hôm sau, Tạ Nhị – người đã trốn tránh nhiều ngày – cuối cùng cũng đến tìm ta.

Hắn cũng như huynh trưởng, biết đọc chữ.

Trên tờ giấy đó viết rõ hắn thừa nhận đã đánh đập, ngược đãi Tạ Lan Đình, cần ký tên điểm chỉ.

"Ngươi muốn ta ký giấy nhận tội sao? Không đời nào."

Vậy thì ta cũng chẳng còn gì để nói với hắn.

Ta chẳng phải người nhân từ.

Ta sai Tạ Lan Đình đánh Thiết Đản nhiều thêm vài trận, hễ gặp là đánh, thấy hắn bắt nạt Nhị Nha cũng đánh, đánh cho đến khi chịu khuất phục thì thôi.

Tối hôm ấy, vang lên tiếng cãi nhau kịch liệt từ nhà bên kia.

Nguyên nhân là Tạ Nhị không chịu ký tên.

Bởi hắn còn muốn nhờ vào cái bóng của Hầu phủ.

Tổ tiên nhà hắn nghèo suốt mười đời, mới sinh được một người anh tài như Tạ phụ.

Nếu để huynh trưởng mang con trai rời đi, thì đời này hắn e là không còn cơ hội bước ra khỏi cái xó núi này nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!