Chương 3: (Vô Đề)

Nhà Tạ Nhị cũng được thể mà vênh váo, vẻ mặt tựa như

"con ta đúng là long phượng giữa nhân gian".

Ta kéo Tạ Lan Đình dậy, hắn cúi đầu, mặt lấm lem, mắt đỏ hoe, ánh mắt u ám vừa phẫn nộ vừa nhục nhã.

Hắn muốn hất tay ta ra, nhưng ta nắm thật chặt.

Hắn giãy vài cái không được, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đứng yên để ta dắt tay.

Ta phân phó quản gia hôm nay nghỉ lại nơi này, rồi sai vợ chồng Tạ Nhị đi dọn phòng.

Dựa vào cái gì? Tạ nhị thẩm bất mãn.

Ta chẳng buồn đáp, liền giơ roi quất thẳng một cái lên người Tạ Nhị.

Tạ nhị thẩm tức thì hét lên: 

"Ngươi có bản lĩnh thì đánh ta! Đánh trượng phu ta làm gì!"

Lần này ta vung roi liên tiếp, tặng cho Tạ Nhị mấy roi liền.

Tạ Nhị cuống quýt, vừa tránh né vừa hét: 

"Mau đi dọn đi! Lắm lời làm gì!"

Thiết Đản lại muốn lao lên, lần này ta không quản nữa, chỉ tiếp tục quất roi.

Tạ nhị thẩm lập tức ôm chặt lấy Thiết Đản.

"Ta đi! Ta đi dọn ngay bây giờ!"

Ta và Tạ Lan Đình ở lại.

Đại phu cùng đi khám cho Tạ Lan Đình xong, không ngớt thở dài.

Trước khi rời đi còn dặn ta: 

"Một số vết thương cũ, xem ra đã có từ bốn, năm năm trước."

Ta thầm tính lại thời gian.

Phụ thân Tạ Lan Đình bị bắt đi tòng quân khoảng bốn năm trước.

Nói cách khác, hắn vừa đến nhà Tạ Nhị thì đã bắt đầu bị đánh đập rồi.

Lòng người quả thật ác độc!

Ta lau sạch bụi bẩn trên mặt Tạ Lan Đình, hắn ngoan ngoãn để ta tùy ý xoay tới xoay lui.

Chỉ còn lại hai người chúng ta, hắn khẽ nói:

"Hôm nay con khiến người mất mặt rồi."

Ta nâng mặt hắn lên, má phúng phính mềm mại như cái bánh bao thịt.

Ta mỉm cười nói: 

"Sao lại mất mặt chứ? Hôm nay con làm ta nở mày nở mặt còn chưa kịp đó chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!