Nhưng hắn lại cười lớn một tiếng.
"Mẫu thân ta tiết kiệm cần cù, là bậc nữ nhân hiền đức."
"Công đức mà mẫu thân đã bỏ ra giúp biết bao nhiêu thư sinh nghèo đọc sách, ngươi không nhìn thấy."
"Chỉ nhìn chằm chằm vào việc bà ấy tiêu tiền."
"Người ta nói, ai thiếu thứ gì thì sẽ để tâm đến thứ đó."
"Nếu ngươi thiếu tiền, cứ mở miệng vay mẫu thân ta là được."
"Bà ấy nhân hậu, thấy ngươi đáng thương, có khi lại cho vay thật."
"Chỉ mong ngươi đừng tự hạ thấp mình như thế."
"Dù sao đời này ngươi cũng chẳng kiếm nổi chừng ấy bạc đâu."
Tên kia tức đến đỏ bừng mặt, vội vã bỏ đi.
Lại có người nói ta thủ đoạn tàn nhẫn, chèn ép thương nhân, bá đạo ngang ngược.
Tội danh này nặng hơn nhiều, đủ để đẩy ta vào chỗ chết.
Tạ Lan Đình dừng mắt nhìn kẻ kia một hồi, rồi khẽ cười lạnh.
"Hóa ra là người thất bại dưới tay mẫu thân ta."
"Làm ăn thua lỗ, không dám nhận thua, giờ lại quay sang dựng chuyện bôi nhọ."
"Ngươi không biết cái gọi là"lưỡi bén như kiếm, g.i.ế. c người không thấy máuà?
"Ngươi độc miệng đến vậy, mười đời cũng chẳng thắng nổi mẫu thân ta."
"Loại người như ngươi, ta thật thấy nhục nhã khi phải cùng đứng chung hàng."
Hắn mang theo bằng hữu rời đi, những kẻ khác cũng nối bước rút lui.
Chỉ để lại mấy kẻ mặt mũi tái xanh, ngơ ngác nhìn nhau, rồi tản đi.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Đứa con trai này không uổng công ta nuôi nấng.
Cái miệng bén như dao, đủ để khiến người ta c.h.ế. t không kịp ngáp.
Ta quay về chỗ Trưởng công chúa, thấy nàng đang nhìn ta cười chế giễu.
Ta cũng nhịn không được bật cười theo.
"Nuôi con đúng là chuyện hao tổn tâm trí."
Trưởng công chúa cảm thán,
"Ai nói không phải đâu."
Hai chúng ta nhìn nhau mỉm cười.
Chưa kịp ngồi ấm chỗ, lại có một ma ma đến bẩm báo rằng hậu viện xảy ra chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!