Nàng tới tìm ta, ta không tiếp, chỉ bảo người mang lời về:
"Với tài lực hiện tại của ta, ta có thể thuê được Triệu Tú tài, Tiền Tú tài, Tôn Tú tài, Lý Tú tài…"
"Muốn thuê cả trăm họ Tú Tài cũng không khó."
"Nếu phu nhân không muốn nhường người, ta cũng không ép."
Cố Như Sương khựng lại một hồi.
Sau đó, lập tức gói ghém Chu Tú tài, đưa tới phủ ta, không nói thêm nửa lời dư thừa.
Như vậy, đôi bên ai cũng vui vẻ.
Ta bảo Tạ Lan Đình:
"Đây gọi là cùng thắng – cùng có lợi, cùng vui vẻ."
Tạ Lan Đình lờ mờ hiểu được.
"Nếu con thi đỗ Tú tài, chẳng phải là giúp mẫu thân thắng càng thêm thắng sao?"
Hiện giờ hắn đã cao hơn ta rồi, đúng là đang ở tuổi dậy thì, lớn nhanh như thổi.
Không hổ danh là nam phụ cao 1m88, giành nữ chính với nam chính.
Ta ôn tồn dạy dỗ:
"Phải là con thắng, ta thắng, thì mới gọi là thắng càng thêm thắng."
"Nếu con vì ta mà miễn cưỡng chính mình, thì không tính là thắng."
Hắn ngồi xổm xuống, đặt tay ta lên đầu mình.
Miệng cười híp mắt:
"Mẫu thân cứ yên tâm, con hiểu mẫu thân muốn nói gì mà."
Năm ấy trong kỳ thi viện, Tạ Lan Đình rực rỡ tỏa sáng, trở thành Tú tài nhỏ tuổi nhất.
Lan Đài thư viện cũng chính thức thành lập, bắt đầu chiêu sinh.
Ta không phân biệt xuất thân, nhưng có tổ chức khảo thí và phỏng vấn đầu vào.
Có người không bằng lòng, đành bỏ đi.
Cũng có người hứng thú chạy đến, thấy mới lạ mà vui.
Ta đem mấy thứ hiện đại có thể dùng được vận dụng triệt để.
Cũng hấp thu tinh hoa của thời đại này.
Cố gắng dựa trên truyền thống mà thêm thắt đổi mới, chứ không hề viễn vông.
Dù sao ta chỉ muốn sống tốt ở nơi này, chứ không muốn làm nữ chính ngạo thị thiên hạ (kiêu ngạo nhìn thiên hạ).
Có bao nhiêu năng lực, làm bấy nhiêu việc.
Ta chưa từng làm khó bản thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!