Chương 17: (Vô Đề)

Ta nhẹ nhàng vỗ về lưng Tạ Lan Đình.

"Ta sẽ nói chuyện với cha con, để con có thể đến thăm ta bất cứ lúc nào."

"Lần này người lại phải trả giá điều gì nữa đây?"

Ánh mắt hắn đầy đau lòng.

Hắn đang đau lòng vì ta phải đem mấy bản vẽ, phương thuốc, kế hoạch… đi làm nhân tình cho người khác.

Nhưng ta lại mỉm cười.

Vì con xứng đáng!

Vì con, ta làm gì cũng cam lòng.

So với con, những thứ kia không đáng là gì.

Nước mắt Tạ Lan Đình thấm đẫm vạt áo ta.

"Mẫu thân, người cứ đi đi. Con đảm bảo sẽ chuyên tâm đọc sách, sớm ngày thi đỗ."

"Đến lúc đó con nhất định sẽ đi tìm người. Con thề sẽ không để người chờ quá lâu."

Ta vỗ vào vai hắn một cái rõ đau.

"Tiểu tử thúi! Con định cắt đứt quan hệ với mẫu thân đấy à?"

Hồng Trần Vô Định

"Không đỗ đạt thì không được đến tìm ta à?"

"Ta ở ngay phố bên cạnh, lẽ nào gãy chân rồi cũng không lết qua được à?"

"Ta hòa ly với cha con, thế là con không nhận ta là mẫu thân nữa à?"

"Con định làm kẻ vong ân phụ nghĩa à?"

Tạ Lan Đình vừa khóc vừa cười.

"Mẫu thân… con sẽ hiếu thuận với người cả đời…"

Miệng lưỡi ngọt như quết mật.

Chỉ mong mai sau con gặp người con yêu, cái miệng này cũng vẫn ngọt ngào líu lo như vậy.

Ngày ta rời phủ, những thứ không mang đi được, ta viết ra giấy rõ ràng, toàn bộ để lại cho Tạ Lan Đình.

Tạ Chấn Thanh không muốn chiếm tiện nghi, còn nói sẽ tính tiền trả lại cho ta.

Đến khi biết được giá trị của những thứ đó, hắn im lặng, coi như chưa từng nói gì.

"Sau này Lan Đình có thể đến thăm nàng bất cứ lúc nào, không cần hỏi qua ta."

"Nếu nàng có cần gì, cũng có thể đến tìm ta."

"Coi như là báo đáp công lao dạy dỗ của nàng."

Sau lần nói chuyện hôm đó, ta đột nhiên cảm thấy hắn dường như có chút kính trọng ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!