Còn có một vị hoàng đế, từng thấy giá gạo mà Nội vụ phủ kê lên là vài lượng một cân, đến khi triều đại sụp đổ, làm thường dân mới phát hiện mình bị lừa nhiều đến mức nào.
Nếu không hiểu giá cả thị trường, thì làm sao biết dân sinh gian khó?
Hồng Trần Vô Định
Người đời thường chê cười Tư Mã Trung hỏi
"vì sao không ăn cháo thịt", nhưng trong quan niệm của hắn, cháo thịt là món mà nhà ai cũng có.
Chưa ai dạy hắn về gian khổ của dân chúng, lại bắt hắn đồng cảm với khổ cực của dân chúng, như vậy chẳng phải quá vô lý sao?
Ta nói:
"Con người không được quên gốc rễ."
"Chúng ta xuất thân từ bùn đất, phải hiểu những thứ này."
"Về sau dù là làm quan hay tự lập mưu sinh, ít ra cũng không để bị lừa, mà những sổ sách trong nhà mình, cũng phải nắm rõ."
Lưu quản gia bất chợt nhẹ nhõm hẳn.
Là cái cảm giác dây cung căng quá lâu, nay đột nhiên được thả lỏng.
"Phu nhân, người nói đúng."
"Gần đây chịu ảnh hưởng từ người khác, ta suýt quên mất bản thân khởi đầu thế nào."
"Dù ta có học mấy cũng không học được quy củ nhà người ta, vậy hà tất phải ép bản thân?"
Ông nói rất đúng.
Chúng ta vốn là người thường, chỉ cần sống ngày tháng an vui là đủ.
Chớp mắt, đông qua xuân tới.
Phụ thân của Tạ Lan Đình đã trở về.
Sau khi vào cung diện kiến hoàng đế, liền thúc ngựa phi nhanh trở lại Hầu phủ.
Vừa đến cổng, Lưu quản gia liền sai tiểu đồng chạy tới báo tin cho ta.
Nói rằng sau lưng Tạ phụ có một nữ nhân, đang khoác tay hắn, vô cùng thân mật.
Tạ Lan Đình sắc mặt sa sầm.
Hắn mười tuổi rồi, một năm qua ăn ngon mặc ấm, thân hình đã lớn hơn nhiều, suýt thì cao bằng ta.
Nghe vậy, hắn rõ ràng không vui.
Hắn có chút tâm lý chim non nhận mẹ.
Ai từng cứu hắn, hắn sẽ nhận định người đó, sẽ một mực bảo vệ người đó.
Thật ấm lòng, khiến ta thấy nơi xa lạ này cũng có chút hương vị gia đình.
Nhưng như vậy cũng rất nguy hiểm.
Lỡ như người cứu hắn là kẻ xấu, thì hắn sẽ rơi xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!