01
Ta xuyên thành chính thê của Hầu phủ.
Tin tốt là Hầu phủ giàu có, khối tài sản to lớn muốn tiêu sao thì tiêu.
Tin xấu là, con kế lại là nam phụ si tình trong truyện, lớn lên còn hoang phí hơn cả ta.
Tám phần tài sản của Hầu phủ đều bị hắn đem ra cứu nữ chính, đấu trí với nam chính.
Ta nhìn tiểu hài tử chín tuổi trước mắt — Tạ Lan Đình.
Hắn da ngăm, diện mạo ngoan ngoãn, mắt mày cụp xuống, chẳng đoán ra tâm tình.
Nhưng ta biết, hắn đang giả vờ ngoan hiền.
Trong thân thể nhỏ xíu kia, giấu kín một bụng phẫn nộ.
Cơn phẫn nộ ấy chưa từng tan biến, cứ thế lớn dần theo năm tháng, cho nên về sau hắn mới gây ra đại họa kinh thiên động địa.
Quản gia khẽ ho một tiếng:
"Phu nhân, nên an bài thiếu gia ở đâu?"
Trong sách, nguyên chủ đem Tạ Lan Đình ném vào một tiểu viện hẻo lánh, chẳng đoái hoài gì tới.
Hắn ở nơi đó mấy năm trời, tự sinh tự diệt, tự chăm sóc bản thân, cố gắng hạ thấp sự hiện diện, ngoan ngoãn yên lặng như người trong suốt.
Mãi đến khi bộc lộ thiên phú đọc sách kinh người, được sư trưởng khen ngợi, đồng môn tung hô là thiên tài, mới khiến phụ thân chú ý, trở thành trưởng tử danh chính ngôn thuận của Tạ gia.
Rồi sau đó, chính là lúc hắn trưởng thành, nhúng tay vào tranh đoạt quyền thế, ép cha nhường quyền, g.i.ế. t c.h.ế. t nguyên chủ, nắm quyền Hầu phủ, đối đầu với nam chính, c.ư.ỡ.n. g đ.o.ạ. t nữ chính, cuối cùng khiến Hầu phủ suy tàn.
Hắn phủi tay một cái, xuống tóc đi tu, coi như kết thúc mọi chuyện.
Ngoại truyện còn viết hắn vì tinh thông Phật pháp, dịch được vô số kinh điển, được hậu nhân truyền tụng, khiến người người tiếc thương cho số kiếp bi thảm của hắn.
Hắn thực ra cũng đáng thương, ta có thể hình dung ra một đứa trẻ chín tuổi bị vứt ở hậu viện sống lay lắt, là cảnh tượng tàn nhẫn đến nhường nào.
Nhưng những người vô tội trong Hầu phủ bị hắn liên lụy còn đáng thương hơn, dù sao không phải ai cũng có lỗi với hắn.
Nay ta đến rồi, đương nhiên không thể để sự việc như vậy xảy ra nữa.
Ta dịu dàng nói:
"Hãy để nó ở tạm trong viện của ta đi, ở gian phía Đông, Lan Đình, con thấy thế nào?"
Tạ Lan Đình ngẩng đầu kinh ngạc nhìn ta, đôi mắt đen lay láy tràn đầy nghi hoặc.
Thấy ánh mắt chăm chú của ta, hắn tựa hồ mới chắc chắn rằng ta đang gọi hắn.
Hắn cúi đầu xuống, có chút ngượng ngùng nói:
"Con không gọi là Lan Đình, con tên là Cẩu Đản, Tạ Cẩu Đản."
Trong truyện, hắn vừa xuất hiện đã tên là Tạ Lan Đình, ta còn tưởng đó là tên thật.
Thì ra còn có đoạn lịch sử đen tối thế này.
Ta bật cười, nhưng chưa kịp cười hết thì nghẹn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!