Ninh Thành nóng bức khô ráo đổ mưa xuyên suốt một tuần.
Một nhà hàng Tây nằm trong tòa nhà cao tầng Lâm Giang gần sông, không gian lịch sự tao nhã. Trên bàn tròn kiểu Âu, những chiếc đĩa màu xanh kết hợp với các bộ dao nĩa màu bạc, làm tăng thêm độ bắt mắt, âm nhạc trầm lắng thoải mái bao trùm cả nhà hàng.
Trong bầu không khí lãng mạn tao nhã này, hai nhân vật chính thường xuyên lên tin tức giải trí gần đây đã hẹn nhau ăn tối dưới ánh nến.
Lương Cảnh Ngọc chậm rãi cắt thịt bò bít tết, ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh đối diện, giả vờ bâng quơ nhắc: "Cảnh Tu, ba mẹ em đã biết chuyện của chúng ta, họ muốn gặp anh."
"Dạo này anh bận." Văn Cảnh Tu viện cớ, chẳng thèm nghĩ ngợi gì.
Lương Cảnh Ngọc cười khẽ, ngón tay mảnh khảnh men theo đường nét mềm mại, vén một sợi tóc lên tai, để lộ ra góc mặt đẹp nhất của mình: "Lẽ nào anh vẫn còn tình cũ khó quên với em gái nhỏ kia à?"
"Nghĩ lung tung gì vậy?" Động tác cầm dao nĩa của anh ta khựng lại, vẻ mặt người đàn ông có phần trầm xuống, anh ta hơi cao giọng: "Chỉ là một cô bé, sao có thể so với ngôi sao lớn như cô Lương đây chứ."
"Dù sao cũng là thanh mai trúc mã, một em gái nhỏ yêu kiều như vậy, em nhìn cũng không nén được nỗi thương tiếc." Lương Cảnh Ngọc đắn đo, giọng nói không nhẹ không nặng, trông có vẻ ôn hòa ân cần nhưng đầy sâu xa.
Nghe hiểu cô ta đang nhắc khéo, Văn Cảnh Tu nâng ly rượu đỏ lên nhẹ nhàng cụng với cô ta, anh ta hạ tầm mắt xuống, chỉ cười nhạt.
Nếu không phải đang vào giai đoạn then chốt tranh đấu với Văn Ngạn Trạch, anh ta cần gì phải hòa nhã với người phụ nữ này chứ.
Khi họ kết thúc bữa tối cũng đã gần chín giờ tối, Văn Cảnh Tu đích thân đưa người về đến cửa nhà. Anh ta lễ phép tính tạm biệt, Lương Cảnh Ngọc đã dừng lại trước mặt anh ta, nhướn mày: "Lên ngồi một chút không?"
"Gần đây rất nhiều người đang quan sát, lỡ như bị người ta chụp được, truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến em." Văn Cảnh Tu không nhanh không chậm trả lời, giọng nói lạnh lùng chẳng hề ấm áp.
"Cảnh Tu, anh cũng đừng để em thất vọng đấy." Dường như Lương Cảnh Ngọc tin lời anh ta, đặt ngón tay lên cánh tay cường tráng của người đàn ông rồi khẽ vuốt hai lần.
Cô gái uyển chuyển thăm dò, Văn Cảnh Tu vừa liếc thoáng qua đã nhìn thấu ngay, anh ta thầm cười nhạo trong lòng, nhưng cũng không thể hiện trên mặt. Anh ta hơi nhếch môi, cúi người hôn lên trán cô ta: "Em đừng nghĩ nhiều nhé?"
Anh ta dõi theo Lương Cảnh Ngọc đang đi từng bước về phía cửa nhà, ánh mắt có vẻ đong đầy tình cảm, cho tới lúc bóng dáng yểu điệu của người phụ nữ biến mất trong tầm nhìn, khóe miệng người đàn ông lập tức hạ xuống, trên mặt anh ta như thể đang xuất hiện một tầng băng vô hình.
Chỉ khi điện thoại di động vang lên, Văn Cảnh Tu mới xoay người trở về xe, nhìn thẳng vào ghi chú người gọi, nhận máy ngay.
"Tìm được chưa?"
"Phía bệnh viện bảo mật tin tức rất nghiêm ngặt, người của chúng ta tra xét rất lâu, người bên kia nói cô Vân đã được người thân mang đi."
"Người thân?"
Một tuần trước, Khương Tư Nguyên bảo tài xế lái xe nhà mình qua đón Vân Kiều, trên đường ra sân bay xảy ra sự cố. Điều may mắn duy nhất là vụ tai nạn xe cộ cũng không quá nghiêm trọng, có người bị thương nhưng không ai chết.
Những người trong tai nạn được đưa đến bệnh viện, Văn Cảnh Tu chạy tới thăm một lần, nhưng khi đó vẫn chưa được phép vào thăm Vân Kiều.
Gần đây Văn Ngạn Trạch một mực theo sát anh ta, muốn nắm lấy nhược điểm và điểm yếu của anh ta, anh ta không thể đợi đến lúc Vân Kiều tỉnh lại, biết cô không có nguy hiểm tới tính mạng thì lập tức rời đi.
Anh ta cố gắng hết sức, tìm thời điểm thích hợp để đến bệnh viện gặp người, lại nhận được thông báo rằng Vân Kiều không còn ở bệnh viện nữa.
Trong nhà Vân Kiều gồm những ai, anh ta rất rõ, ông nội qua đời, người thân trên danh nghĩa của Vân Kiều chỉ còn Vân Nghiệp Thành.
Quan hệ giữa cô và nhà bác cả không hề hòa hợp, Vân Nghiệp Thành sẽ mang cô đi sao? Nhưng anh ta đã sớm phái người bí mật tiếp xúc với Vân Nghiệp Thành, Vân Nghiệp Thành cũng không biết.
Trong chuyện này nhất định có uẩn khúc.
Văn Cảnh Tu sắp xếp thời gian khác, lén gặp Vương Mạn Chi.
Vì muốn bám lấy nhà họ Văn, Vương Mạn Chi vô cùng khách sáo với anh ta, thậm chí không cần Văn Cảnh Tu phí não suy nghĩ, bà ta đã chủ động tiết lộ: "Là mẹ ruột của Vân Kiều, thừa dịp chúng ta lơ là, đã chuyển con bé sang viện khác."
"Chuyển đến đâu?"
"Không rõ lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!