Chương 78: Hoàn

Đầu óc choáng váng, Ngôn Tư Mộ xoay cổ về phía cửa kính xe hệt như máy móc. Cô dựa vào ghế, hít sâu, trong đầu dâng lên hàng trăm hàng ngàn suy nghĩ rối bời, bờ môi đau rát.

Cơn đau này không giống cảm giác đau đớn khi cô bị thương.

"Xin lỗi."

Bên tai vang lên tiếng xin lỗi, Ngôn Tư Mộ nhất thời nhíu mày.

Nếu anh đang thấy hối hận vì nụ hôn vừa rồi, chắc chắn cô sẽ nổi điên!

Ngôn Tư Mộ vểnh tai, cuối cùng cũng đợi được lời cầu xin muộn màng của người đàn ông: "Em có thể… đừng chấp nhận người khác không?"

"Tại sao?" Giọng cô còn hơi yếu ớt.

Yết hầu chuyển động, Trần Mặc thấp giọng thừa nhận: "Anh… thích."

Không gian nhỏ bé trong xe yên tĩnh đến kỳ lạ, hai từ rõ ràng lọt vào tai Ngôn Tư Mộ, nhịp tim cô không kìm được mà bắt đầu tăng nhanh, hai tay trước mặt không ngừng đan vào nhau: "Anh thích gì?"

Người đàn ông căng thẳng, lên tiếng, giọng khàn khàn: "Trần Mặc thích Ngôn Tư Mộ."

Thích đến nỗi trái tim sắp vỡ rồi.

"Em biết, anh trai rất thích em gái." Ngôn Tư Mộ gật đầu, cố ý nghĩ theo hướng sai lệch.

"Không phải." Trần Mặc lập tức phản bác, nhìn gương mặt đỏ ửng ẩm ướt của cô gái, anh dùng hành động để chứng minh: "Anh thích em thế này đây."

Một cảm giác mềm mại lướt qua gò má, Ngôn Tư Mộ che mặt theo phản xạ, lắp bắp: "Nói thì nói đi, cứ tự ý hôn em làm gì."

Trần Mặc rất muốn trả lời "Học theo em đấy."

Ngôn Tư Mộ từng làm chuyện này với anh vô vàn lần, nhưng may sao anh vẫn còn tỉnh táo phần nào, biết lời này không phù hợp, anh chỉ hỏi: "Mộ Mộ, có thể cho anh thêm một cơ hội theo đuổi em không?"

Ngôn Tư Mộ mím chặt môi, đảo mắt: "Anh kỳ quái quá, tự dưng nói vậy."

Cô nghiêm túc nhíu mày, Trần Mặc nghĩ mình nói chưa rõ: "Không phải tự dưng…"

Biết bao lời này anh đã giữ lâu thật lâu trong lòng, chỉ khi cô từng bước rời xa, anh mới hốt hoảng nhận ra, mình không thể thản nhiên nhường cô cho người khác, cũng không rộng lượng đẩy cô gái anh nuông chiều từ nhỏ đến lớn vào vòng tay người khác.

Nhưng sau khi anh tỏ tình, Ngôn Tư Mộ chỉ đáp lại anh bằng một sự im lặng kéo dài.

"Mộ Mộ." Trần Mặc chăm chú nhìn phản ứng của cô, khó khăn gọi tên cô.

Một hồi sau, cuối cùng cô cũng nói: "Xem biểu hiện của anh đã."

"Được!" Trần Mặc kiên định nắm chặt tay.

Trong một đêm, mối quan hệ đã thay đổi. Trái ngược với tính cách của cô, Trần Mặc không thường để lời thích hay yêu trên đầu môi, anh chăm sóc mọi việc của cô chu đáo vô cùng, nhưng nếu muốn nghe anh nói câu ngọt ngào, có lẽ chuyện đó đơn giản không khác gì lên trời.

Anh tưởng mình đang trong tình trạng cạnh tranh, nhưng áp lực quá lại càng khiến anh ngốc nghếch hơn. Ngôn Tư Mộ đã cười trộm sau lưng rất nhiều lần, bề ngoài thì tỏ thái độ "vẫn chưa đủ ấn tượng".

Cùng lúc đó, Ngôn Tư Mộ cũng phát hiện về bí mật của "Bông hồng nhỏ".

Hôm nay Ngôn Tư Mộ đeo bông tai trở về nhà họ Ngôn, Ngôn Niệm đã chuẩn bị từ trước: "Chị biết em sẽ tới hỏi mà."

"Nửa năm trước, Trần Mặc đã đưa một viên kim cương hồng, nhờ chị thiết kế giúp, chị hỏi cậu ấy muốn làm gì, cậu ấy chỉ đáp hai từ: hoa hồng."

"Chị đoán được đây là món quà chuẩn bị cho em."

"Bấy giờ hình như cậu ấy vội lắm, mong chị có thể làm nhanh. Trong lúc bọn chị trao đổi chỉnh sửa chi tiết, chị nhận ra cậu ấy rất trân trọng món quà này." Hoặc nên nói, anh rất trân trọng người sẽ nhận món quà này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!