Đối với Ngôn Tư Mộ, việc mặc đồ đẹp, trang điểm tỉ mỉ rồi đăng lên mạng xã hội là chuyện bình thường, phong cách hoạt bát tinh nghịch kia cũng rất giống tính tình của cô, nhưng cuộc hẹn vào Giáng sinh thì mang một ý nghĩa đặc biệt khác.
Cuộc gọi của Trần Mặc đã đến đúng như dự đoán, Ngôn Tư Mộ bâng quơ trả lời, chỉ tập trung vào ngón tay. Khi mới nói được nửa câu với anh, cô chợt nhắc thợ làm móng hãy thay hình trang trí.
Đương nhiên Trần Mặc biết kế hoạch của cô.
Cô muốn hẹn hò với người khác, thậm chí còn vui vẻ đi làm móng.
Trong khoảng thời gian này anh không vội vàng xuất viện, mong chờ Ngôn Tư Mộ qua thăm. Nhưng Ngôn Tư Mộ nói được làm được, không đến là không đến thật, hôm nay cô còn cập nhật tin này lên vòng bạn bè, Trần Mặc hơi hoảng hốt.
Vào mấy dịp lễ trong nhiều năm qua, Ngôn Tư Mộ luôn năn nỉ anh đi cùng, lần này lại âm thầm đồng ý lời mời của người khác, thậm chí còn trắng trợn đăng thông báo lên vòng bạn bè.
"Mộ Mộ, anh xuất viện rồi." Trong lời nói của anh mang theo hàm ý nào đó.
Ngôn Tư Mộ thuận miệng đáp: "À, chúc mừng anh."
Cô trả lời ngắn gọn qua loa giống hệt một người bạn bình thường, cứ như không quan tâm đến suy nghĩ của người ở đầu dây bên kia.
Một lần nữa, người đàn ông không bao giờ sợ hãi trong việc giao tiếp lại cảm thấy ngôn từ của mình sao mà vụng về quá.
Trước đây, Ngôn Tư Mộ luôn là người không ngừng nhắc đến các chủ đề, anh chỉ cần nghe thôi, nhưng bây giờ cô đang ngày một xa anh hơn. Cảm giác mệt mỏi, bất lực bủa vây trong lòng anh.
Sau khi im lặng một lúc, Ngôn Tư Mộ mất kiên nhẫn: "Ai da, thôi em không nói chuyện với anh nữa, em đang bận lắm."
Giọng nói trong điện thoại nhỏ dần, Trần Mặc vẫn đang nghe cuộc trò chuyện giữa cô với người làm móng, nói gì mà "trồng hoa đào". Khi anh đang vểnh tai lên muốn tìm hiểu thêm thì cuộc gọi đã kết thúc.
Ngôn Tư Mộ ngắt điện thoại, để sang một bên.
Chậc, kẻ nhát gan dám gọi điện thoại mà không dám nói.
Đợi lát nữa nếu cô đến thẳng nhà họ Trần gõ cửa, có phải Trần Mặc sẽ bị cô dọa cho giật mình không?
Ngôn Tư Mộ dựa vào ghế suy nghĩ miên man, để mặc thợ làm móng khéo léo dùng các dụng cụ để trang trí bộ móng xinh đẹp của mình.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, Ngôn Tư Mộ nghiêng đầu nhìn, nhận được cuộc gọi ngoài ý muốn.
"Chị Niệm Niệm."
"Chị đã về rồi?"
Nửa tiếng sau, Ngôn Tư Mộ thay đổi kế hoạch đến nhà họ Trần, cô quay về nhà họ Ngôn. Xe dừng trước cửa, cô vội vã nắm chặt chiếc túi nhỏ trên vai rồi chạy vào trong, bỏ qua hết lời nói hay hành động thanh nhã được học hằng ngày.
Người giúp việc trong nhà đang vây quanh bàn tán, Ngôn Tư Mộ chỉ để ý tìm người. Theo tin tức mà mọi người nói, cuối cùng cô đã thấy bóng lưng thon thả tao nhã như trúc, giống hệt một bức tranh ở hành lang trên lầu.
Thiếu nữ mảnh mai mặc một chiếc áo khoác len màu xanh nhạt, cổ áo được bao quanh bởi lớp lông dày trắng như tuyết, suối tóc dài đen mượt buông xõa qua vai, cô gái vén một phần lên để tạo thành búi nhỏ, trên đó cài một chiếc kẹp tóc hình trăng lưỡi liềm.
"Chị!" Trong mắt Ngôn Tư Mộ tràn ngập hớn hở, giọng nói nhẹ nhàng lộ rõ niềm vui.
Cô gái nghe thấy tiếng quay đầu nhìn, đôi mắt xanh nhạt như làn nước mùa thu, toát lên vẻ tĩnh lặng của sóng biếc. Mỗi khi đối diện với đôi mắt của chị họ, Ngôn Tư Mộ luôn không nén được nỗi kinh ngạc trước sắc đẹp mỹ lệ ấy.
Cô gái đang bế một bé cún chưa lớn, chú Samoyed được gọi là "thiên sứ nụ cười" nằm trong vòng tay cô gái, cảnh tượng này mang tới cảm giác hài hòa, dịu dàng khôn tả.
Ngôn Niệm, người chị họ thân thiết nhất của cô, là một người tuyệt vời.
Quanh năm suốt tháng chị họ sống ở nước ngoài với ba mẹ, thi thoảng hai chị em nói chuyện qua video. Tuy họ không thường xuyên gặp nhau, nhưng nhờ vào mối quan hệ máu mủ kỳ diệu, tình cảm của hai người vẫn rất tốt.
Nếu không có bé cún trong lòng chị, Ngôn Tư Mộ đã nhào tới bày tỏ nỗi nhớ rồi.
Hai chị em cười cười nói nói trên đường quay về sảnh lớn, họ ngồi tán gẫu tầm nửa tiếng, Ngôn Niệm đột nhiên nhắc tới: "Hôm nay là Giáng sinh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!