Chương 76: (Vô Đề)

"Nếu vậy thì đừng thích nữa, Mộ Mộ chớ buồn."

Giọng nói thân thuộc quanh quẩn bên tai, từng lời từng câu đều khiến trái tim cô đau đớn quá đỗi. Ngôn Tư Mộ đứng phắt dậy, đi chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, để lại vệt nước ẩm ướt.

Luồn ngón tay từ trán vào tóc, cô mấp máy môi mấy lần nhưng vẫn không thể lên tiếng, trong lúc nhất thời cô thật sự không biết nên nói gì.

Người này…

Sao người này có thể hạ thấp mình đến mức đó?

Gì mà cô vui là được?

Ngôn Tư Mộ phiền não vò đầu bứt tóc đi qua đi lại, bỗng xoay người:

"Em vui vẻ thích anh, anh để em thích, em hết vui thì anh bảo em đừng thích nữa."

"Trần Mặc, anh xem em là gì? Xem tình cảm của em là gì?"

"Anh nghĩ ngay từ đầu em chỉ trêu chọc anh thôi ư?"

Sao cô có thể nhẹ nhàng nói thích và từ bỏ dễ dàng như vậy được? Chẳng lẽ thời gian ba năm vẫn chưa đủ chứng minh tấm chân tình của cô sao?

Bầu không khí giữa hai người chợt trở nên căng thẳng, Trần Mặc cảm nhận được nỗi tha thiết xen lẫn khó chịu của cô, anh tập trung nhìn chân cô: "Mộ Mộ, em mang dép vào trước…"

Ngôn Tư Mộ bật cười.

Đến bây giờ anh vẫn không chịu thẳng thắn, lòng kiên nhẫn của cô cạn kiệt rồi. Không đợi Trần Mặc nói xong, cô đã ngắt lời: "Được rồi, em không cần nghe những lời tự cho là quan tâm của anh."

"Hơn nữa, sau này gọi tên em đi, Ngôn Tư Mộ hoặc Thiểu Thiểu đều được." Cách gọi trước dành cho người quen biết, vế sau cho bạn bè, nói chung, anh sẽ không tiếp tục trở thành độc nhất vô nhị của cô nữa.

"Em nghĩ thông suốt rồi, cãi nhau thêm cũng vô ích. Đối với em, anh nghĩ thế nào cũng không quan trọng, dù sao chúng ta cũng không còn quan hệ gì."

"Từ giờ trở đi em sẽ lấy lại đặc quyền thoải mái dành cho anh, bây giờ mời anh ra khỏi căn hộ của em, được không?" Cô dùng từ hỏi ý kiến, sắc mặt lạnh lẽo.

Rõ ràng cô đang đuổi người.

Thấy anh đứng bất động, Ngôn Tư Mộ xoay người bước đến. Lúc sắp tới gần, cô đột nhiên bị trượt chân, nhanh chóng ngã về đằng trước, bắp chân đập vào cạnh bàn trà. "Á" một tiếng, cô lập tức biến sắc, cắn răng ôm đầu gối.

Cô còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã được bồng lên.

Trần Mặc bế cô đưa đến nơi khô ráo.

Ống quần được vén lên khi rửa chân ban nãy chưa kịp buông xuống, bắp chân cô lộ ra ngoài không che đậy, chỗ va đập hiện rõ vết bầm, không chạm vào vẫn đau.

"Đau lắm à? Em đừng cử động." Trần Mặc nhíu mày đến mức trên trán gợn lên núi nhỏ.

Va đập thật sự rất đau, nếu trong lúc bình thường, cô đã kêu than từ lâu rồi, nhưng giờ đây cô chỉ cắn chặt môi không nói lời nào.

"Để anh xem." Anh vừa giơ tay ra thì Ngôn Tư Mộ tránh né.

"Mộ Mộ."

Ngôn Tư Mộ nghiêng đầu qua một bên, giọng điệu quyết liệt dần dần bình tĩnh lại: "Anh đi đi. Sau này em sẽ không bám theo anh nữa, anh cũng không cần đối phó qua loa với em, chúng ta càng không cần lãng phí thời gian làm chuyện vô nghĩa, đôi bên đều vui vẻ."

Cô cố gắng dùng lời lẽ sắc bén hại người còn hại cả mình. Trần Mặc nín thở, bàn tay nắm chặt thành quyền, cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong mắt: "Không có chuyện gì là vô nghĩa cả, tới tận bây giờ anh cũng chưa từng đối phó qua loa với em."

"Không quan trọng." Ngôn Tư Mộ quay đầu: "Em không sao, cũng không cần anh quan tâm nữa, anh đi đi."

Người ấy vẫn đứng bất động tại chỗ, Ngôn Tư Mộ nhíu chặt mày, không lựa lời nói: "Không phải ai cũng có thể tự do ra vào nhà em, trước đây em bằng lòng nghe lời, chia sẻ với anh vì em thích, nhưng hiện tại thì không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!