Con người Thẩm Trạm này, trong ấn tượng của Vân Kiều vẫn là một sự tồn tại đặc biệt.
Thời cắp sách đến trường, anh học cùng cấp với Văn Cảnh Tu, họ luôn cạnh tranh so kè lẫn nhau. Nếu không phải trường học không cho phép kéo bè kết phái, họ nhất định sẽ chia thành hai phe cánh đối địch rồi.
Tất cả cách cư xử của Văn Cảnh Tu đều tuân theo việc dạy dỗ của người lớn và giáo viên, mặc dù nói là giữ phép tắc, nhưng nhìn từ một góc độ khác, trông anh ta hơi cứng nhắc.
Còn Thẩm Trạm làm việc tùy ý, tính cách ngạo mạn, không muốn bị quản thúc, sống thoải mái hơn hẳn người bình thường. Kiểu người như anh, dù xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào, sẽ luôn tỏa sáng và ấn tượng hơn cả.
Cô và Thẩm Trạm từng quen biết sơ sơ, thông qua Văn Cảnh Tu. Về sau, cô dần dà giữ khoảng cách với Thẩm Trạm, cố gắng hết sức không tiếp xúc với con người ngập trong ánh hào quang kia.
"Sao anh lại ở đây?" Sau khi tốt nghiệp trung học, Thẩm Trạm rời khỏi Ninh Thành và đến thành phố khác. Mấy năm tiếp theo, đôi bên thi thoảng có chạm mặt, số lần ít đến đáng thương, tính ra đã rất lâu không gặp.
"Đương nhiên để tới thăm …" Anh cố ý dừng lại, trước ánh nhìn chăm chú đó, anh lùi về sau một khoảng xa: "Ông nội của em."
Năm đấy, mấy nhân vật lớn của Ninh Thành đều quen biết nhau, tuy nhà họ Thẩm và nhà họ Vân không thân thiết như nhà họ Văn, nhưng hiện tại, chỉ còn một hai người còn sống trên đời. Đối với người lớn, việc này vẫn luôn có ý nghĩa đặc biệt nào đó. Sau khi nhà họ Vân và nhà họ Văn phối hợp tuyên bố giải trừ hôn ước, người lớn trong nhà ra lệnh cho anh chạy tới bệnh viện thăm bệnh nhân.
Qua khe cửa, Vân Kiều nhìn vào trong, ánh mắt chợt lóe, cô lập tức nhường đường cho Thẩm Trạm: "Mời vào."
Vân Kiều đứng phía sau, thầm cầu nguyện việc Thẩm Trạm xuất hiện có thể khiến ông nội không còn chú ý đến mình nữa.
Quả nhiên, Thẩm Trạm vừa bước vào phòng bệnh, ông nội đã nhìn anh đăm đăm. Vân Kiều vốn nên tiếp đón khách, nhưng giờ phút này, cô chỉ muốn làm một đứa trẻ không ngoan, giấu mình đi, để Thẩm Trạm và ông nội tán gẫu với nhau.
Câu đầu tiên khi ông cụ nhìn thấy anh, lại là bất mãn chỉ trích: "Cháu còn biết đến đây à?"
Vân Kiều vểnh tai lên.
Thẩm Trạm bất ngờ.
"Dù công việc của cháu bận rộn, cũng không thể hoàn toàn không để ý đến Kiều Kiều được. Cháu tới gặp ta muộn chút cũng không sao, cả ngày bận rộn không thấy bóng dáng, làm sao chăm sóc Kiều Kiều đây?"
Thấy ông nội chăm chú nhìn Thẩm Trạm, Vân Kiều bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, thầm nghĩ không tốt.
"Ông nội, anh ấy là …"
"Cháu đừng nói chuyện, ra ngoài trước đi, ông có chuyện muốn nói với cậu ấy."
Ông nội đột nhiên trở nên nghiêm túc, cứ như không muốn để cô xen vào.
"Ông nội, cháu nói với anh ấy hai câu trước đã." Cô chỉ có thể âm thầm tới gần Thẩm Trạm, thừa dịp ông nội không kịp phản ứng thì kéo người ra bên ngoài. Cô thấp giọng giải thích: "Ngại quá, gần đây ông nội không còn minh mẫn, có thể đã nhận lầm anh là vị hôn phu của em."
"Vị hôn phu?" Anh vẫn còn nhớ, tối qua mình đã chứng kiến vài bí mật thú vị kia.
Đa phần ai cũng rõ chuyện giải trừ hôn ước đêm qua, Vân Kiều nhíu mày: "Ông nội không biết chuyện ấy, anh đừng kể ông nghe, ông không thể chịu nổi kích thích."
Thẩm Trạm nhướn mày: "Nhận lầm người, anh và tên chó Văn Cảnh Tu… bề ngoài đâu có giống nhau?"
Vân Kiều: "…"
Anh mới nói được một nửa thì đã nuốt xuống, nhưng cô vẫn biết Thẩm Trạm đang mắng người.
Quả thực hai người khác hẳn nhau, nhưng tư duy bây giờ của ông nội không thể lý giải bằng suy nghĩ bình thường. Vân Kiều nhanh chóng động não, cô chợt nảy ra ý tưởng: "Anh có thể giúp em một việc được không?"
Như nhìn thấu ý đồ của cô, Thẩm Trạm thẳng thừng cự tuyệt: "Không thể."
"Vị hôn thê của Văn Cảnh Tu, à không, vị hôn thê tiền nhiệm, lẽ nào không biết anh và anh ta có thù oán à?"
"Tìm anh giúp đỡ, em nghĩ sao vậy?"
Vốn cũng không ôm hy vọng quá lớn, Thẩm Trạm từ chối là chuyện nằm trong dự đoán, cô vô thức bĩu môi, thầm nghĩ người này nói chuyện vẫn đáng ghét như lúc trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!