"Buông tôi ra!" Mùi hương quen thuộc quanh quẩn khắp người, Vân Kiều vung tay muốn thoát khỏi anh ta.
Vân Kiều ra sức rất mạnh, Văn Cảnh Tu không thể không thuận theo cô, anh ta lập tức bóp chặt cổ tay tinh tế kia, làn da trắng nõn đỏ hết một phần.
"Kiều Kiều, anh biết bây giờ em rất buồn rất tức giận, nhưng sự thật không như em nghĩ đâu." Cảm nhận được Vân Kiều đang kháng cự dữ dội, anh ta càng không dám buông tay. Anh ta sợ nếu mình buông ra, người trước mắt sẽ biến mất không thể tìm thấy nữa.
"Kiều Kiều, ắt hẳn em đang không hiểu rõ tình hình hiện tại. Có một số việc vốn không nên nói em biết, nhưng hiện tại ở nhà họ Văn, anh không phải người thừa kế duy nhất, nên anh buộc phải làm trái ý một số chuyện." Để cô chứng kiến cảnh tượng trong đình nghỉ mát là điều Văn Cảnh Tu không hề ngờ tới, anh ta không thể phủ nhận, nhưng cũng không muốn Vân Kiều hiểu lầm tình cảm của mình: "Tuy vậy, em phải tin tưởng, người anh thích chỉ mỗi mình em thôi."
Vân Kiều vô thức quay đầu, lảng tránh ánh mắt tha thiết của anh ta: "Anh và Lương Cảnh Ngọc ở bên nhau lúc nào?"
"Anh và cô ta chưa từng ở bên nhau." Văn Cảnh Tu vội vàng phủ nhận.
"Nhưng chúng ta vẫn chưa chia tay, đúng không?" Lời giải thích vội vàng nổ vang bên tai, Vân Kiều chợt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Khi có vị hôn thê, có bạn gái mà vẫn làm chuyện này với một người phụ nữ khác, anh nghĩ thế là bình thường à?"
"Nếu muốn làm thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải giấu giếm tôi mấy việc đó chứ?"
Nếu sớm thành thật với cô, cô sẽ không mặt dày cầu xin người ta ở lại, nhưng anh ta cứ phải lấy danh nghĩa người yêu, tát thẳng vào mặt cô trước mặt mọi người.
"Kiều Kiều, em tin anh, tất cả chỉ là tạm thời thôi." Cổ họng Văn Cảnh Tu căng thẳng, giọng nói trầm xuống.
"Vậy anh muốn tôi làm thế nào đây? Phối hợp với anh? Nhìn anh và những người phụ nữ khác như hình với bóng đúng không?" Vài năm nay, cô đã học được cách nhẫn nại, nhưng Văn Cảnh Tu chỉ hy vọng cô hiểu mấy điều kia, cô làm không nổi.
Lời chất vấn trắng trợn khiến Văn Cảnh Tu sững người.
Vân Kiều nhếch miệng, nụ cười ảm đạm: "Văn Cảnh Tu, anh tàn nhẫn thật."
Thời gian và địa vị sẽ kéo dài khoảng cách, với tâm hồn ngây thơ, cô ao ước về tương lai tốt đẹp, còn Văn Cảnh Tu đã gạt cô qua một bên. Thân là bạn gái danh chính ngôn thuận, cô chẳng những bị vứt bỏ, mà còn là người cuối cùng biết.
"Kiều Kiều, cho anh thêm một ít thời gian." Văn Cảnh Tu nắm lấy cánh tay mảnh mai của cô gái, từng lời nói có vẻ mãnh liệt: "Bao năm nay anh đối xử với em ra sao, em rõ ràng nhất. Tình cảm giữa chúng ta tuyệt đối không phải dùng hai ba câu là có thể phủ nhận được."
Vân Kiều bừng tỉnh trước động tác níu lấy của anh ta, hồi ức tựa như đang kéo tơ lột kén, chúng khuấy đảo tinh thần cô. Quá khứ tốt đẹp so sánh với hiện tại, chẳng khác nào một thanh kiếm sắc bén thấm độc đâm thẳng vào ngực, đau đến độ cô không thể nói nên lời.
Nỗi chua xót dâng lên trong mắt, nhưng cô vẫn không khóc được, gào thét kêu to để giải tỏa cô cũng không thể làm, nghiêm khắc chất vấn càng chẳng cần thiết.
Cảnh tượng cô tận mắt nhìn thấy, dù nhiều nguyên nhân hơn nữa, cô cũng hiểu được một sự thật: Một bàn tay không thể làm nên tiếng vỗ.
"Tôi không phủ nhận, vậy anh định giải quyết thế nào?"
"…" Văn Cảnh Tu im lặng một lát, chăm chú nhìn vào mắt cô: "Anh cam đoan chuyện đó sẽ không xảy ra nữa, có điều, đôi khi anh phải giả vờ trước mặt người ngoài. Kiều Kiều, em biết hai năm nay anh đã bỏ ra bao nhiêu thời gian và sức lực mà, không chỉ vì bản thân, mà còn vì tương lai của chúng ta."
Văn Cảnh Tu vẫn cầm tay cô không buông, giải thích liên hồi, để cô thấu hiểu lý do kia.
Lần đầu tiên Vân Kiều cảm nhận được, từng động chạm của người nọ chỉ khiến cô thấy buồn nôn. Vân Kiều sầm mặt, xua tay: "Không cần biện minh nữa, chúng ta kết thúc ở đây thôi."
Mặc kệ lý do là gì, trong mắt cô cũng không thể chứa nổi một hạt cát.
"Kiều Kiều, em bình tĩnh một chút." Văn Cảnh Tu cũng biết, nếu bắt cô lập tức tiếp nhận nhiều tin tức như vậy, e rằng sẽ có phần khó khăn. Anh ta sợ cô phản kháng mãnh liệt, đành dừng tay.
Vào căn hộ, Vân Kiều mệt mỏi nhắm mắt.
Cô ấp ủ bao chờ mong tất bật cả ngày, nào ngờ phải chứng kiến cảnh bạn trai đang mập mờ với người phụ nữ khác. Bản thân bị giải trừ hôn ước nhưng cô không hề biết gì. Cuối cùng, cuộc điện thoại cấp cứu của bệnh viện đã khiến cô sợ hãi lo lắng không thôi.
Cô thực sự quá mệt mỏi.
Thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Vân Kiều ấn nhẹ đôi mắt chua xót, cả người rã rời, cô chỉ muốn ngã xuống giường, vứt bỏ hết mọi buồn phiền.
Thật ra, trong lòng cô vẫn còn chất chứa vô vàn chuyện, cô nằm trằn trọc trên giường, thức trắng cả đêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!