Ninh Thành.
Sân bay rộn ràng tấp nập, tiếng người ồn ào.
Giọng nói trên hệ thống phát ra thông báo tin tức chuyến bay, Vân Nghiệp Thành và Vương Mạn Chi đã thành công vượt qua kiểm tra an ninh, nhưng họ vẫn cứ lo lắng đề phòng.
Vân Nghiệp Thành nhìn quanh: "Nếu Văn Cảnh Tu biết hôm nay chúng ta mới rời đi, có phải…"
"Sợ gì chứ! Tiền đã tới tay, núi cao sông dài, không ai quản được." Vương Mạn Chi không ngừng trấn an chính mình, cố ép bản thân can đảm hơn.
Ba ngày trước, họ đã hành động trái với lương tâm để giúp Văn Cảnh Tu, hiện tại họ nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nhắc tới đây, Vân Nghiệp Thành thấy tội nghiệp cháu gái bị bắt: "Vậy bây giờ Kiều Kiều…"
"Ông vẫn còn lòng dạ lo lắng cho nó?" Vương Mạn Chi nắm chặt tay cầm vali, lẩm bẩm: "Chúng ta đã cho con bé cơ hội, tại nó không chịu giúp đỡ, nhất quyết chặn đường lui của chúng ta."
Vốn dĩ họ định lấy một khoản tiền lớn từ Vân Kiều, từ đó có thể từ chối yêu cầu của Văn Cảnh Tu. Ai ngờ cô không hề mềm lòng, mặc kệ sống chết của họ, vậy bọn họ cũng không cần nhớ tình thân nữa.
Dù sao Văn Cảnh Tu cũng thích cô, sẽ không làm gì cô. Cả hai từng là hôn phu, hôn thê thanh mai trúc mã, có thể gương vỡ lại lành, nói không chừng còn phải cảm ơn họ đã tác hợp.
Vợ chồng hai người xách vali chuẩn bị ký gửi, con đường phía trước đột nhiên bị người ngăn cản, hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Thẩm Trạm và mấy người xung quanh đang xếp thành một hàng chặn đầu.
"Hai người định đi đâu thế?" Thẩm Trạm đang cười, nhưng ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết, sắc nhọn như kiếm, khiến người ta rét run.
Vương Mạn Chi run rẩy trốn sau lưng Vân Nghiệp Thành, Vân Nghiệp Thành lo lắng nắm tay: "Thẩm Trạm, sao cháu lại cản hai bác?"
Thẩm Trạm không trả lời, hai người đàn ông cao lớn bên cạnh giơ giấy xác nhận điều tra trong tay lên: "Có người tố cáo hai người dính líu tới một vụ án bắt cóc, xin đi theo chúng tôi một chuyến."
Cảnh sát vừa xuất hiện, Vân Nghiệp Thành và Vương Mạn Chi đang chột dạ lập tức vô cùng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.
Ban đầu hai người còn mạnh miệng không chịu thừa nhận, nhưng chỉ cần nói vài câu đã lộ hết, vì thế ông ta bắt đầu thoái thác trách nhiệm, tìm cách thoát thân khỏi vụ bắt cóc vi phạm pháp luật này.
Trải qua quá trình thẩm vấn, hai vợ chồng bất đắc dĩ giao thông tin liên hệ bí mật với Văn Cảnh Tu, nhưng khi cảnh sát thử gọi thì số điện thoại đã bị khóa.
"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, nếu bây giờ hai người phối hợp tốt, xong việc còn có thể giảm nhẹ tội."
Khi nghe tin mình sẽ bị kết án, cả hai đều run sợ.
Đối phó với dạng người nhát cáy không đủ thông minh này dễ như trở bàn tay.
Toàn bộ quá trình Thẩm Trạm không nói mấy câu. Vừa thấy ánh mắt u ám của anh, Vương Mạn Chi lập tức cảm thấy sợ hãi, bà ta hoàn toàn không rõ một người gần như không có quan hệ gì với gia đình mình, tại sao lại đưa cảnh sát tìm tới đây?
Cho tới khi những ký ức mà bà ta đã bỏ qua hôm đó trở về tâm trí, Vương Mạn Chi nhớ khi bà ta đến nghĩa trang để cúng bái ông Vân, Thẩm Trạm cũng ở đó, anh có quan hệ thân thiết với Vân Kiều.
Vương Mạn Chi không dám hỏi nhiều, chỉ thấy anh luôn đeo tai nghe không dây ở một bên tai, còn điện thoại di động thì đặt trên bàn.
Tin tức không ngừng truyền vào, hai vợ chồng gần như giải thích tất cả những gì họ có thể nghĩ ra. Thẩm Trạm quan sát từng hành động của họ, cho đến khi tai nghe điện thoại truyền đến giọng điệu nghiêm túc của Văn Ngạn Trạch: "Thẩm Trạm, tìm được rồi."
Người đàn ông đang ngồi im lặng đột nhiên vươn tay ra, điện thoại biến mất trong nháy mắt, anh đứng lên, lao ra khỏi cửa.
Trên đời không có bức tường nào là không thể xuyên thủng, Khương Tư Nguyên không thấy Vân Kiều đến nơi hẹn, liên hệ mấy lần vẫn không được, cô ấy nhanh chóng gọi cho Thẩm Trạm.
Trưa hôm ấy, Thẩm Trạm tìm Văn Ngạn Trạch, hai người bắt tay hợp tác, tức tốc tìm kiếm tin tức của Văn Cảnh Tu nhưng mãi vẫn không có kết quả, hiển nhiên Văn Cảnh Tu đã có tính toán từ trước.
Nhà họ Văn và nhà họ Thẩm hợp sức ở Ninh Thành có thể chống đỡ nửa bầu trời, Thẩm Trạm phụ trách dẫn người ra ngoài hành động tìm kiếm dấu vết, Văn Ngạn Trạch phụ trách thu thập tin tức, làm ít công to*, cuối cùng đã lần ra manh mối dựa trên thông tin tiết lộ từ hai vợ chồng.
*Làm ít công to (): ý chỉ công sức bỏ ra ít nhưng thành quả mang đến lại tuyệt vời, thậm chí là ngoài mong đợi.
Vân Nghiệp Thành và Vương Mạn Chi tham lam là yếu tố trợ lực mạnh nhất của Văn Cảnh Tu trong việc âm thầm đưa Vân Kiều đi, nhưng họ cũng là điểm yếu lớn nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!