Kiều Kiều phản ánh nội tâm cô đã làm chuyện gì?
Kiều Kiều sáu tuổi mặc váy hồng, quấn lấy Thẩm Trạm đòi anh buộc tóc đuôi ngựa cho cô.
Kiều Kiều mười ba tuổi đến kỳ kinh nguyệt "đầu tiên", thảo luận với Thẩm Trạm nên mua loại băng vệ sinh nào.
Kiều Kiều mười sáu tuổi mua hoa và ở bên Thẩm Trạm vào lễ Giáng sinh.
Kiều Kiều mười tám tuổi hỏi Thẩm Trạm mỗi ngày, rằng khi nào anh làm bạn trai của cô?
Mấy điều trước cô không nghi ngờ, nhưng câu cuối thì Vân Kiều không tin.
Hoặc phải nói, cô không muốn thừa nhận.
Ngày nào cô cũng bám theo Thẩm Trạm hỏi anh có thể làm bạn trai của mình không ư? Cô khao khát đến vậy cơ á!
"Là nội tâm của em đúng không?" Thẩm Trạm tiếp tục hỏi, dường như nhất quyết muốn ép cô phải thừa nhận mình bị trêu chọc, anh cười ngoác đến tận mang tai.
Cô mấp máy môi, âm thanh nghẹn ở cổ họng lâu lắm mới miễn cưỡng thốt ra được hai từ: "Không phải…"
Nếu bị từ chối một lần, cô sẽ khó lòng lấy hết dũng khí làm lần thứ hai, sao có thể ngày ngày hỏi giống Kiều Kiều được?
Nhưng từ một khía cạnh khác, Kiều Kiều là một mặt khác tập hợp tất cả can đảm của cô. Theo lời Thẩm Trạm kể về giai đoạn Kiều Kiều muốn yêu đương với anh, hoàn toàn phù hợp với thời điểm cô phát hiện con tim mình đã rung động.
Chẳng phải cô đang tự vả mặt mình mỗi ngày sao?
Vân Kiều biết được sự thật, tâm trạng rất phức tạp.
Không chỉ vậy, thi thoảng Thẩm Trạm còn đưa ra một vài tấm ảnh và video để chứng minh.
Mạnh miệng không thừa nhận cũng vô dụng, cô nói không phải, vẻ mặt Thẩm Trạm rõ ràng không tin, trên mặt anh viết: Em cứ việc bịa, anh sẽ nghe hết.
"Em và Kiều Kiều đang cùng tồn tại à?" Vân Kiều lặng lẽ chuyển chủ đề.
Thẩm Trạm dứt khoát trả lời: "Hiện tại hai người ở chung hòa thuận lắm."
Xuất hiện vào những thời điểm khác nhau, còn bảo vệ sự tồn tại của người kia trong tiềm thức, cũng không gây hại cho người kia.
Vân Kiều nửa hiểu nửa không gật đầu, hỏi tiếp: "Nếu bọn em ảnh hưởng đến nhau, ngoại trừ Kiều Kiều tác động tới sức lực của em, còn gì nữa không?"
"Anh không rõ mấy, có điều anh nhớ trước đây em không hề khóc, mắt đỏ vẫn không rơi nước mắt, nhưng Kiều Kiều thì có. Ai ngờ lần trước em cũng khóc khi ở trên núi." Nếu nói nước mắt Vân Kiều là hồ nước không thể chảy, Kiều Kiều chính là vòi nước, nói mở thì mở, nói tắt thì tắt.
"… Anh nhớ việc này làm gì." Vân Kiều nhỏ giọng thì thầm, vốn tưởng có chuyện gì nghiêm túc cần suy nghĩ cẩn thận, kết quả lại thảo luận xem cô có khóc không.
Nhắc tới trên núi, ký ức rõ ràng nhất của cô không phải là khóc, đến giờ ngẫm lại vẫn khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Lần đầu tiên Thẩm Trạm không hiểu thái độ e thẹn của con gái, nghĩ kỹ xong, anh đi đến kết luận: "Thật ra cũng không sao đâu, chủ yếu do em ảnh hưởng tới cảm xúc của em ấy."
Ngày nào Kiều Kiều cũng vui vẻ tự chơi đùa trong thế giới nhỏ, quả thực không có cơ hội làm chuyện gì lớn. Trái lại, nhiều lần Vân Kiều không vui, đã biến thành Kiều Kiều ra sức quấy nhiễu anh.
Sau khi hỏi mấy câu nghiêm túc, Vân Kiều chuyển trọng tâm: "Tên album có ý nghĩa gì vậy?"
Điểm chú ý của con gái luôn xảo quyệt lại chính xác, Thẩm Trạm chắp tay, tỏ vẻ bí hiểm: "Việc này à… tự nghĩ nhé."
Vân Kiều khẽ mím môi.
Ai muốn tự suy nghĩ, cô mở điện thoại lướt một chốc đã tra được ngay.
Cô lấy điện thoại ra ngồi trước mặt Thẩm Trạm, gõ ngón tay vào màn hình, giao diện trang bách khoa toàn thư Baidu hiện lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!