Chương 42: (Vô Đề)

Lúc mới tỉnh lại, cô đã tìm điện thoại di động nhưng được báo nó lạc mất rồi. Mười tháng sau, người phụ nữ tự xưng là mẹ ruột cô đề nghị gặp mặt, muốn đưa cho cô chiếc điện thoại di động bị hỏng nhưng đã được khôi phục dữ liệu.

"Tại sao người lại có điện thoại?" Tin mà Tần Ngọc Sương nói khiến Vân Kiều sững sờ.

"Có ít chuyện phải gặp mặt mới nói được." Nói qua điện thoại sẽ không rõ, Tần Ngọc Sương vẫn muốn gặp cô.

"Được, khi nào ạ?" Giọng Vân Kiều rất thản nhiên, có vẻ cực kỳ bình tĩnh.

Bà do dự một lát, hỏi: "Sinh nhật con nhé, dù sao cũng sắp đến rồi."

Chưa đầy một tháng nữa sẽ tới sinh nhật lần thứ hai mươi của Vân Kiều, Vân Kiều đã hứa sẽ gặp bà nhưng trong lòng cô không hề mong được gặp mẹ. Hai mẹ con họ vô cùng tương đồng về một mặt nào đó, đơn cử như cuộc trò chuyện bình tĩnh này.

Chiếc điện thoại cũ nhặt được tại hiện trường vụ tai nạn xe sẽ tiết lộ nhiều sự thật mà Vân Kiều chưa từng ngờ tới, hoặc nên nói, cô sợ hãi khi nghĩ đến nên đã cố ý phớt lờ.

Khi ấy Thẩm Trạm là người cứu cô, chứng tỏ trước lúc xảy ra tai nạn xe, Thẩm Trạm đã ở gần đó.

Tần Ngọc Sương có thể lấy điện thoại của cô, còn giữ liên hệ với Thẩm Trạm, nói cách khác, bấy giờ Tần Ngọc Sương cũng ở đó?

Trong lòng trĩu nặng tâm sự, Vân Kiều gọi Thẩm Trạm vào, trả điện thoại cho anh: "Hôm xảy ra tai nạn xe, anh đã ở đâu?"

Thẩm Trạm kinh ngạc ngước mắt, không ngờ cô đột ngột nhắc về chuyện ấy.

Vân Kiều tiến đến gần một bước, đối diện ánh mắt của anh: "Tuy em mất trí nhớ, nhưng em vẫn lờ mờ nhớ người cuối cùng em thấy trước khi bất tỉnh chính là anh. Về sau anh cũng đã thừa nhận, có nghĩa lúc đó anh đang ở gần em, đúng không?"

"Ừm." Anh chỉ đáp một chữ, mím môi âm thầm nghiến răng.

Vân Kiều hỏi tiếp: "Anh ở cùng mẹ em?"

Anh gật đầu: "Phải."

Đáp án nằm trong dự đoán, Vân Kiều bình tĩnh hơn anh nghĩ, giọng điệu cô vẫn chậm rãi: "Có thể nói cho em biết nguyên nhân không?"

Thẩm Trạm giơ tay sờ gáy, ngập ngừng trả lời: "Vào ngày xảy ra tai nạn xe, vốn dĩ em chuẩn bị tới Cảnh Thành, Khương Tư Nguyên đưa em đến sân bay, nhưng hai người đã gặp tai nạn trên đường."

Xe con và xe lớn ngoài ý muốn đâm nhau, nguyên nhân khiến Khương Tư Nguyên giục tài xế tăng tốc là…

Vân Kiều hiểu nhầm Văn Cảnh Tu ngồi trên chiếc xe bên cạnh, nhưng thật ra hôm ấy anh và Tần Ngọc Sương ngồi trên xe, trùng hợp chiếc xe đó cùng màu, cùng nhãn hiệu với xe của Văn Cảnh Tu.

Thế nên anh mới có thể bế Vân Kiều rời khỏi xe ngay khi tai nạn xảy ra.

Vân Kiều hít sâu một hơi: "Tại sao vẫn luôn gạt em?"

"Sau này anh cũng mới biết." Xe lớn và xe nhỏ đâm vào nhau là tai nạn thật, khi đó anh cảm thấy không cần nói, anh không muốn khiến Vân Kiều ngột ngạt.

"Vậy tại sao anh nói dối điện thoại bị mất rồi?" Đốm lửa nhỏ có thể đốt cháy đồng cỏ, một khi trong lòng đã nghi ngờ thì họ sẽ không ngừng dò hỏi câu trả lời.

"Anh không định lừa em, ban đầu anh thật sự không biết." Bấy giờ anh chỉ một lòng lo lắng về tính mạng của Vân Kiều, nào còn để ý mấy món đồ nhỏ đó.

Khi tình trạng của Vân Kiều ổn định, Tần Ngọc Sương sắp xếp kiểm kê đồ vật trong vụ tai nạn xe, bà đã lấy điện thoại. Sau đó biết Vân Kiều mất trí nhớ, họ ích kỷ không muốn Vân Kiều đau khổ nên đã ăn ý lảng tránh.

Từng đáp án hiện lên, Vân Kiều nhanh chóng sắp xếp thông tin trong đầu, cuối cùng nghĩ ra: "Anh quen mẹ em?"

"Khó nói lắm, nếu tính thời gian anh và dì biết nhau chắc tầm mười năm, dì và mẹ anh là bạn cũ." Giờ Vân Kiều hỏi gì anh trả lời nấy, thái độ cực kỳ nghiêm túc.

"Được rồi, miễn cưỡng cho qua." Vân Kiều bật cười, giảm bớt bầu không khí căng thẳng.

Thần kinh đang lo lắng của Thẩm Trạm lập tức thả lỏng: "Thấy em hùng hổ như vậy, anh còn tưởng em muốn tìm anh đánh một trận."

Vân Kiều nhướn mày: "Hình tượng của em trong lòng anh hung dữ thế ư?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!