Tư thế ngồi xổm thật sự khó chịu, nụ hôn kia tiêu hao gần hết sức lực của cô, cô chỉ muốn tìm một điểm tựa để mình dễ chịu hơn.
Thẩm Trạm kéo cô lên, Vân Kiều cũng theo đà ôm lấy cổ anh, ngồi lên đầu gối rắn chắc của anh.
Cô mơ màng, vốn dĩ chỉ muốn tìm một chỗ thoải mái không mất sức, nhưng khoảnh khắc khi thật sự đụng chạm, cô lập tức đỏ bừng mặt. Cô chưa từng thử ghế dựa hình người, cũng không êm ái như trong tưởng tượng. Khi cô vô thức muốn rời đi, eo đã bị giữ chặt, khiến cô không thể trốn thoát.
"Em mà lộn xộn nữa thì tay anh sẽ bị phế luôn đấy."
Quả nhiên lời này đã phát huy tác dụng, Vân Kiều đành ngừng động tác giãy giụa trong bất an của mình. Cô ngoan ngoãn vòng hai tay qua ôm eo anh, môi anh đào khẽ hé mở.
Quấn quýt thân mật, chỉ muốn nếm mãi.
"Đoàng" một tiếng, Vân Kiều rụt đầu vào ngực anh, một loạt tiếng pháo hoa nổ truyền đến tai cô. Cô nghiêng đầu nhìn, bên ngoài cửa sổ sát đất, pháo hoa rực rỡ muôn màu nở rộ trên bầu trời, rồi rơi xuống trước mắt tựa mưa sao băng.
"Bên ngoài đang bắn pháo hoa."
Thẩm Trạm cúi đầu, thấy hai cánh tay trắng nõn của cô đang ôm eo mình, anh vươn tay luồn qua nách, ôm chặt lưng cô.
Hai người nhìn nhau, ăn ý đứng dậy.
Ban đêm gió lạnh, chênh lệch nhiệt độ bên trong và bên ngoài rất lớn, Vân Kiều lạnh đến mức rúc cổ vào chiếc áo khoác bông to sụ, cô nhún nhún vai. Thẩm Trạm đã thấy phản ứng khi sợ lạnh của cô vô số lần, vừa sợ sệt vừa đáng yêu.
"Lạnh thì vào trong." Tiếng pháo hoa nổ vang bên tai, nhưng Thẩm Trạm chỉ nhìn cô.
"Em muốn xem pháo hoa một lát." Vân Kiều xoa xoa mặt, vươn tay kiểm tra nhiệt độ.
Mặc dù ban công không phải nơi quan sát tốt nhất, nhưng từ đây vẫn có thể ngắm rõ pháo hoa bay vút lên không trung rồi nở thành từng chùm như những cánh hoa.
Phồn hoa tựa gấm, sôi động lạ thường.
"Kiều Kiều." Thẩm Trạm nheo mắt nhìn cô.
"Vâng?" Vân Kiều chăm chú nhìn vòm trời.
Thừa dịp khi pháo hoa đang bay lên, Thẩm Trạm tăng thêm dũng khí, cúi đầu kề sát tai cô: "Ở bên anh nhé?"
Anh vừa dứt lời, từng chùm pháo hoa lớn sáng bừng trước mắt Vân Kiều, bên tai tràn ngập tiếng nổ náo nhiệt.
Mãi đến khi tia lửa rơi xuống rồi biến mất, cô vẫn chậm chạp không thể hiện thái độ. Thẩm Trạm cho rằng mình đã tỏ tình thất bại, nghĩ Vân Kiều sẽ không đáp lại, thậm chí anh còn tìm một cái cớ hợp lý cho mình để xoa dịu bầu không khí.
Nhưng vào lúc anh chuẩn bị lên tiếng, một bàn tay nhỏ lạnh lẽo vươn ra từ bên cạnh, nhẹ nhàng nắm ngón tay anh.
Thẩm Trạm kinh ngạc nghiêng đầu, chỉ thấy cô gái đối diện đang ngẩng mặt lên nhìn mình, ánh mắt cô sáng rực.
Cô gái lấy hết can đảm hỏi: "Anh sẽ ở bên em mãi mãi sao?"
Thẩm Trạm dựng tai lên, giây tiếp theo, anh nở nụ cười: "Em có thể tự kiểm chứng đấy."
Đáp án cho câu hỏi ấy, trong lúc vô thức, anh đã sớm trả lời cô từ khi anh còn chậm chạp chưa nhận ra tình cảm của mình rồi.
Chẳng ai lên tiếng nữa, cả hai không hẹn mà cùng ngắm pháo hoa đẹp đẽ ở đằng xa. Bàn tay cô đang nắm lấy ngón tay anh từ từ chuyển thành hai bàn tay đan chặt vào nhau – Gắn kết khăng khít, chẳng thể lìa xa.
Vào đêm giao thừa, không còn gì viên mãn hơn.
–
Khi cảm thấy niềm hạnh phúc khôn xiết bất ngờ ập tới, xin bạn chớ sợ hãi.
Một kiếp nhân sinh, rồi ai cũng sẽ trải qua chuyện có được và mất đi. Xin đừng e ngại, hãy thử đặt niềm tin vào người xuất hiện trong đời mình, hãy sống vì tình yêu thương.Mùng một năm mới, sáu người chuẩn bị lên đường về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!