Chương 38: (Vô Đề)

Nói chuyện điện thoại xong, anh quay về cửa phòng quần áo, thấy cửa mở một nửa, rộng hơn khoảng cách vừa rồi.

Chỗ này không thông gió, Thẩm Trạm chú ý tới thay đổi rất nhỏ, thầm nghĩ có phải Kiều Kiều từng mở không.

Căn phòng lặng ngắt như tờ, anh đẩy cửa vào, nhìn quanh bốn phía không thấy bóng dáng Kiều Kiều. Anh đoán có phải cô bé thích chưng diện kia trốn ở phòng thử đồ, rồi đổi tới đổi lui những bộ quần áo khác nhau, mãi vẫn chưa chọn được không?

Thẩm Trạm không vội, kiên nhẫn nằm xuống ghế bên cạnh, chờ người xuất hiện.

Từng giây từng phút trôi qua, ba phút sau anh vẫn không nghe thấy tiếng động, hai tay Thẩm Trạm cầm điện thoại, anh nghiêng người nhìn về phía phòng thử đồ.

"Kiều Kiều."

Anh gọi tên cô theo hướng đó.

Không ai trả lời.

Thẩm Trạm đứng dậy, sải bước.

Phòng thử đồ được thiết kế bên trong phòng quần áo, khúc cua có cửa, Thẩm Trạm tới gần gõ cửa: "Kiều Kiều?"

Anh nhanh chóng nhận ra điều không ổn, đưa tay vặn mở tay nắm, bên trong không một bóng người.

"Kiều Kiều!" Thẩm Trạm gọi tên cô khắp phòng. Thậm chí anh còn nghĩ, chẳng lẽ cô gái nghịch ngợm kia cố ý trốn đi để trêu anh?

Một giây sau Thẩm Trạm đã vứt bỏ suy đoán vô căn cứ này.

Trước tủ quần áo bằng gỗ kiểu Âu, cô gái đang nằm co ro trên mặt đất. Gương mặt tái nhợt như tờ giấy mỏng, thoạt trông cô yếu ớt, mong manh biết bao.Ban đêm trong phòng bệnh yên tĩnh.

Trong lòng bàn tay Thẩm Trạm nắm một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, anh cố gắng truyền hơi ấm cho cô.

Bình thường cô thích nhất là móc ngón tay anh, ban ngày Vân Kiều sẽ dè dặt hơn, buổi tối Kiều Kiều nhất định phải nắm tay anh mới bằng lòng ngoan ngoãn đi ngủ.

Không ai biết, thật ra mỗi lần chỉ cần cô khẽ nhúc nhích, đều chạm tới trái tim anh.

Cơ thể Vân Kiều lạnh lẽo, dường như làm thế nào cũng không ấm lên được. Thẩm Trạm ngồi canh bên giường, nghiêng người về trước, khom lưng nắm tay cô, chăn bông ấm áp bao phủ toàn thân cô, từ cổ xuống vai rồi đến tay. Anh không muốn cô bị trúng gió.

Cô gái vẫn chưa tỉnh, anh nhẹ nhàng chọc vào ngón tay cô: "Vân Kiều Kiều, giỏi thật nhỉ, dám lén mở tủ quần áo của anh."

Sau lần đầu tiên bé Kiều Kiều sáu tuổi suýt phát hiện ra váy cưới, anh đành phải giấu váy cưới vào tủ quần áo tận cùng bên trong, hoàn toàn khóa kín.

Vân Kiều sẽ không lên lầu ba vào phòng này, nên anh không hề đề phòng, cứ giấu đồ đạc bên trong. Hiện tại tựa như lúc vào trong tiệm mua lại váy cưới cô đã mặc, anh không tài nào nói rõ tâm trạng của mình.

Cửa tủ mở toang, áo cưới trắng tinh giống hệt chứng cứ phạm tội chỉ về phía anh, nói anh biết, Kiều Kiều đã thấy váy cưới nên mới ngất xỉu ở đấy.

Trong quá trình điều trị, tâm trạng của Vân Kiều bất ổn cực kỳ, cô không tỉnh dậy, bị ác mộng quấy nhiễu trong tâm trí, miệng như kêu gào nhưng không phát ra âm thanh, không ai nghe rõ tiếng lòng của cô.

Còn điều duy nhất anh có thể làm, là trông chừng cô.

Chìm đắm trong giấc ngủ bất an, Vân Kiều quay cuồng giữa không gian hỗn loạn, bốn phía hiện ra cảnh tượng mờ mịt, bên tai vang vọng nhiều âm thanh khác nhau.

Cô thấy một cô gái trông giống hệt mình chạy vào cửa hàng váy cưới, nói với mọi người: "Tôi muốn chiếc váy cưới đẹp nhất ở đây."

Không lâu sau, cô gái mặc váy cưới bắt lấy tay một người đàn ông: "Thẩm Trạm, giúp em."

Nghe rõ cái tên kia, rốt cuộc Vân Kiều cũng thấy rõ mặt người đàn ông ấy, là Thẩm Trạm.

Cô không biết tại sao Thẩm Trạm lại xuất hiện, không hiểu tại sao mình thấy cảnh như vậy, điều cô nhớ rõ nhất là gần đây mình ở chung với Thẩm Trạm vô cùng vui vẻ. Họ đến siêu thị mua thức ăn, thảo luận cách nấu, bóng dáng hai người phối hợp trong phòng bếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!