Chương 36: (Vô Đề)

Con đường phía trước bị một bóng người cao lớn chặn lại, Kiều Kiều không khỏi nhíu mày.

Người này bị gì thế? Cô đi bên trái thì bước theo bên trái, cô qua phải thì bước theo bên phải, cứ cản đường cô.

Vì nguyên nhân này, ban đầu cô còn tưởng do nhường đường nhau, nhiều lần trùng hợp né cùng một hướng, Kiều Kiều cũng đã dừng lại chờ người đó đi qua. Nhưng rồi cô thấy người nọ cứ đứng bất động đằng trước, như đang chặn đường.

Kiều Kiều nhớ về lời dạy của Thẩm Trạm, gặp người lạ bên ngoài phải đề phòng.

"Phiền anh, nhường đường." Giọng cô không hề dịu dàng, tính cách Kiều Kiều cũng không tốt mấy.

Kiều Kiều vẫn luôn tin Thẩm Trạm, giờ phút này người có thể cho cô cảm giác an toàn không có ở bên, cô còn gặp phải người đàn ông xa lạ cản phía trước, Kiều Kiều hơi phiền lòng.

Văn Cảnh Tu nhìn gương mặt quen thuộc, trái tim cũng thắt lại theo.

Cô gái trong trí nhớ gần như chưa từng nổi giận, cô bình tĩnh trầm lặng như nước, khó mà khơi dậy gợn sóng. Thi thoảng cô hờn dỗi cũng chỉ để thể hiện tình cảm. Nhưng lúc này đây, vẻ xa lạ trong mắt cô là cảnh tượng mà anh ta chưa bao giờ ngờ tới và cũng không muốn thấy.

Trong khoảnh khắc hoảng hốt ngắn ngủi của Văn Cảnh Tu, Kiều Kiều vòng qua bên cạnh, thầm nghĩ phải nhanh chóng trở về xe.

Đèn đỏ ở làn đường dành cho người đi bộ sáng lên, Kiều Kiều dừng bước chờ. Cô cẩn thận che chở hoa tươi trong lòng, nhịn không được mà giơ tay khảy hai cánh hoa, cành hoa lay động, cô gái cũng nhoẻn miệng cười.

Cô chợt thốt ra một tiếng than nhỏ: "Ấy."

Chỉ lo ngắm hoa đẹp, quên hỏi người bán đây là hoa gì.

Nhưng không sao, anh Thẩm Trạm thông minh như vậy, nhất định sẽ biết thôi, lát nữa hỏi anh là được rồi.

Kiều Kiều tin tưởng Thẩm Trạm vô điều kiện.

Ngẩng đầu nhìn con số trên đèn đỏ phía đối diện không ngừng thay đổi, cô bỗng thấy một bóng người lẳng lặng tới gần, lại là người đàn ông chặn đường cô vừa rồi!

Rõ ràng khuôn mặt anh ta đẹp trai, nhưng Kiều Kiều không hề có thiện cảm, thậm chí cô còn nghĩ đến mấy kẻ mặt người dạ thú, ác độc xấu xa, cứ gây rối trong phim truyền hình.

Kiều Kiều lập tức trở nên căng thẳng.

Đèn giao thông đối diện chuyển sang màu xanh lá cây, Kiều Kiều bước nhanh trên vạch kẻ qua đường, người nọ theo sát bên cạnh.

Cô siết chặt tay, ngay khi sắp không nhịn được mà ra tay, cô chợt thấy cảnh sát lái xe máy đi tuần tra, ánh mắt Kiều Kiều chợt lóe, cô vẫy tay ngăn lại.

Trong đồn cảnh sát, sắc mặt Văn Cảnh Tu đen thui, gần như có thể nhỏ ra mực.

Bất luận thế nào anh ta cũng không ngờ rằng, lần đầu tiên trong cuộc đời anh ta vào đồn cảnh sát lại vì…

"Anh ta theo dõi cháu, là người xấu!" Kiều Kiều không mềm lòng, tố cáo anh ta trước mặt cảnh sát.

Khi đó anh ta gọi tên của Vân Kiều, cố gắng giải thích quan hệ của hai người. Nhưng Kiều Kiều không chịu thừa nhận, cảnh sát nhất thời không thể quyết định, vừa vặn đồn cảnh sát ở gần đây, họ đưa anh ta về điều tra.

Nếu ở Ninh Thành, anh ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết. Nhưng bây giờ anh ta đang ở Cảnh Thành, đồn cảnh sát nhỏ bé không hề nhận ra anh ta.

Trong đồn cảnh sát, Kiều Kiều ôm hoa ngồi trên ghế, cúi đầu không nói lời nào, cô gái mảnh mai luôn khiến người ta xót xa.

Chú cảnh sát lớn tuổi hiền hậu tới trước mặt Kiều Kiều, hỏi lại lần nữa: "Cô bé, người nọ một mực nói cháu là bạn gái cũ của anh ta, cháu không nhận ra thật à?"

"Không quen biết thật, cháu không nói dối ạ." Thái độ Kiều Kiều thẳng thắn thành khẩn không hề chột dạ, đôi mắt đen láy trong suốt sáng ngời, ai thấy cũng sẽ không nhịn được mà nghiêng về phía cô.

"Chú cảnh sát, có thể cho cháu mượn di động không ạ?" Ngồi trong đồn cảnh sát, Kiều Kiều bấm số điện thoại cô đã thuộc lòng.

Tầm bảy tám phút sau, Thẩm Trạm vội vàng chạy tới, giữa mùa đông giá rét anh đổ mồ hôi nhễ nhại, còn ôm một bó hoa hướng dương trên tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!