Chỗ đậu xe cách đó không xa, Ngôn Tư Mộ đang giơ ống nhòm loại nhỏ quan sát đằng trước. Tuy cô* nghe không rõ cuộc đối thoại, nhưng cử chỉ và biểu cảm của hai người trong ống kính nhìn thế nào cũng thấy rất lúng túng.
*Phần đầu chương này kể về Ngôn Tư Mộ và Trần Mặc, Allin xin phép đổi ngôi ba thành "cô" và "anh" ạ.
"Hừ, còn nói gì mà anh trai, vừa nghe đã biết đang lấy cớ." Ngôn Tư Mộ buông ống nhòm xuống.
Cũng trùng hợp thay, cô không thể chạy mất vì bị Trần Mặc bắt lên xe. Từ góc độ này, cô vừa vặn thấy Vân Kiều.
Trần Mặc vừa bắt đầu gây dựng sự nghiệp, xe anh thuộc kiểu thực dụng nhất. Trong xe tràn ngập mùi thơm tươi mát, ở phía trước ghế lái phụ trải đệm nhung trắng chống trơn, bên trên đặt hai món trang trí hình nai con nằm sấp, mang ý nghĩa bình an.
Ngôn Tư Mộ có một ông bác đam mê ô tô, bất kể phiên bản giới hạn hay đã hết sản xuất, ông bác đó cũng đã từng ngồi và thử hết. Nhưng cô không thích lái xe, ngoại trừ hình dáng và cấu trúc, cô chỉ quan tâm mình ngồi có thoải mái không. Như chiếc xe này của Trần Mặc, chỗ ngồi có bọc ghế, trải đệm đã khiến Ngôn Tư Mộ cảm thấy thỏa mãn.
Xe Trần Mặc giống hệt kho báu vật tạm thời của cô, ống nhòm chỉ là một trong những món đồ chơi nhỏ thôi.
Thu lại tầm mắt, Ngôn Tư Mộ bám một tay vào ghế trước, gần như muốn chen lên qua khe hở trên xe.
"Anh biết không, em có một cô bạn đang thích một người, người đó luôn tự cho mình là anh trai, nhưng rõ ràng đang ghen gần chết." Cô chưa từng tận mắt thấy bộ dạng ghen tuông của Thẩm Trạm, nhưng từ những lời miêu tả đơn giản của Vân Kiều, cô có thể cảm nhận được: Người khác phái xuất hiện thì căng thẳng ngay, không phải ghen thì là gì chứ?
Trần Mặc không phản ứng, Ngôn Tư Mộ nghiêng đầu hỏi: "Có phải rất thú vị không?"
Trần Mặc: "…"
Anh bắt được cô bên ngoài hội trường, sau khi lên xe không hiểu sao Ngôn Tư Mộ cầm lấy ống nhòm chơi, rồi không biết cô đã phát hiện ra điều kỳ lạ gì mà không cho anh lái xe đi.
Quan sát hồi lâu, cô bỗng nhiên hỏi anh một câu như vậy.
Không biết đang nói bạn mình, hay ám chỉ chính mình.
Đáp lại Ngôn Tư Mộ là một bầu không khí im lặng, cô khẽ nhướn mày, dựa lưng vào ghế, thản nhiên trêu ghẹo: "Trần Mặc, hay anh đổi tên đi?"
"Hửm?" Rốt cuộc người phía trước cũng lên tiếng.
"Anh tên Trần Mặc chứ đâu phải tên im lặng*, suốt ngày miệng chẳng thốt ra được mấy chữ, bộ dát vàng à?"
*Trần Mặc và im lặng đồng âm, đều đọc là [chén mò].
"Một chữ nghìn vàng, chưa từng nghe à?" Trần Mặc không quay đầu lại, ngay cả nói đùa cũng không mặn không nhạt.
"Ha ha." Ngôn Tư Mộ liếc nhìn anh, thầm nghĩ người này yêu bản thân quá rồi.
Đương nhiên, tên không thể nói lên tính cách, Ngôn Tư Mộ hiểu rất rõ. Nghe bảo, kể từ khi sinh ra cô đã ríu rít ồn ào không dứt, hoàn toàn khác anh trai ruột của cô.
Người lớn trông mong sau khi lớn lên, cô có thể ngoan hiền một chút, vì thế họ đặt tên ở nhà là "Thiểu Thiểu"*. Nhưng cô đã tự chứng minh với mọi người, một cái tên không trấn áp cô nổi đâu.
*Thiểu Thiểu (): nhẹ nhàng, yên ắng.
Nói chuyện với Trần Mặc không thú vị gì cả, Ngôn Tư Mộ tiện tay đặt ống nhòm xuống rồi tìm đồ ăn vặt.
Phía trước xe Trần Mặc treo túi đựng đồ ăn vặt, cô đưa tay lục lọi, túm lấy một chiếc túi nhỏ: "Vị mà em thích nhất sao chỉ còn một túi này vậy?"
Trần Mặc không nói một lời tháo dây an toàn xuống xe, bước ra sau cốp xe.
Bắt đầu từ ngày anh lấy xe, trong cốp luôn đặt hai thùng đồ, mở thùng bên phải ra, chỉ chứa những món ăn vặt Ngôn Tư Mộ thích nhất.
Không cần hỏi, Trần Mặc đã chính xác giao đồ ăn vặt Ngôn Tư Mộ muốn nhất vào tay cô, cô gái cười rộ.
Anh khom lưng, đưa tay nhặt ống nhòm mà Ngôn Tư Mộ tiện tay để xuống rồi đặt về chỗ cũ.
Đúng lúc này, thừa dịp anh không đề phòng, Ngôn Tư Mộ đưa tay ôm lấy cổ anh, kề sát đầu vào, hơi thở phả vào yết hầu mẫn cảm của người đàn ông. Chỉ cần cô đến gần là có thể hôn lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!