Chương 30: (Vô Đề)

Vân Kiều uống rượu xong vẫn ngồi ở chỗ cũ, sắc mặt cô khó đoán, môi đỏ mọng óng ánh.

Rõ ràng cô không làm chuyện gì, nhưng ánh mắt cô càng xa cách hơn hẳn lúc trước, vẻ trong trẻo lạnh lùng xuất hiện thêm vài phần mỹ lệ chưa từng có.

Nghe cô nói phải về, Trác Gia Hàng đứng lên: "Để tôi đưa em ra ngoài."

"Không cần, cảm ơn." Vân Kiều xách túi màu vàng lên, khoác lên vai.

"Kiều Kiều đừng khách sáo, ai cũng là bạn học mà." Triệu Âm Lan vừa nghe đã biết người nào đó đang chủ động lấy lòng, vừa khéo bây giờ cô ấy không thể rời đi, có người giúp đỡ đưa Vân Kiều ra sẽ an toàn hơn.

Cô nhìn Trác Gia Hàng, đành đồng ý: "Trác Gia Hàng, làm phiền anh rồi."

Trác Gia Hàng giơ tay ra dấu "OK", bước đi bên cạnh Vân Kiều.

Bấy giờ Vân Kiều luôn im lặng, mãi tới khi thấy chiếc xe quen thuộc, đôi mắt đen láy trong veo của cô lóe lên, giấu đi bao cảm xúc khó tả khác.

"Người đón tôi đến rồi, cảm ơn anh." Vân Kiều lại cảm ơn, lúc này cô xoay người đối diện anh ta, chứ không phải thản nhiên bỏ lại một câu rồi rời đi.

"Không có gì." Trác Gia Hàng vừa mừng vừa lo, thử cầm điện thoại lên: "Có thể kết bạn không? Về đến nhà thì nói tôi một tiếng."

Anh ta nghe Triệu Âm Lan kể Vân Kiều có thời gian về nhà mỗi ngày cố định. Một cô gái đơn thuần nghe lời như vậy, làm người ta không khỏi yêu quý.

Vân Kiều không nhúc nhích, nhìn anh ta cười.

Nụ cười chân thành của cô xua tan vẻ ngoài xa cách khó tiếp cận, ánh mắt cô dịu dàng, trong suốt động lòng người.

Người thường được các cô gái đưa thư tỏ tình như Trác Gia Hàng cảm thấy mình bỗng biến thành một cậu nhóc chậm hiểu, nhiệt độ trên mặt anh ta ngày càng tăng, trong tâm trí không ngừng dâng lên từng đợt sóng.

Ngay khoảnh khắc anh ta suýt mất kiểm soát thả con thú dữ trong lòng ra, phía sau chợt truyền đến giọng nói phá vỡ bầu không khí mập mờ đang tăng vọt liên tục.

"Vân Kiều."

Giọng người đàn ông to rõ vang vọng, tựa dòng nước chảy xiết sau khi tảng băng nổ tung, dập tắt hết mọi khát khao hừng hực thiêu đốt lòng người trẻ tuổi.

Bấy giờ trên mặt Thẩm Trạm đang đầy mây đen.

Anh đã chờ cuộc điện thoại của Vân Kiều từ lâu, hai nơi cách nhau không xa, không mất thời gian nhiều.

Tiệc mừng không thể thiếu việc mời rượu, uống rượu không được lái xe, anh bèn gọi tài xế lái thay, còn mình ngồi hàng sau. Nhận được tin nhưng mãi không thấy người, chờ tới khi anh xuống xe thì thấy ở ven đường, cô đang bịn rịn chia tay một tên mặt trắng không biết tên nào đó?

Cái quái gì vậy?

"Còn không qua đây?" Thẩm Trạm nhìn cô, ánh mắt không vui, hiển nhiên anh đang mất kiên nhẫn.

Vân Kiều nhìn Trác Gia Hàng chào tạm biệt, hai người cách nhau nửa mét. Chỉ trong một câu nói, Trác Gia Hàng đã cảm giác mình bị một ánh mắt dọa người nhìn thẳng vào, anh ta như mang gai trên lưng.

Vội vàng tạm biệt cô, Trác Gia Hàng trở về bàn ăn. Khi Triệu Âm Lan hỏi anh ta có đưa Vân Kiều lên xe không, anh ta lại nhớ tới người đàn ông với khí thế mạnh mẽ kia.

"Triệu Âm Lan, Vân Kiều có bạn trai rồi à?" Dù sao cũng không phải đối mặt với đương sự, Trác Gia Hàng to gan hơn một chút, anh ta phải hỏi thăm tình hình rõ ràng mới biết mình có nên tiếp tục không.

"Không có." Triệu Âm Lan không cần suy nghĩ đã trả lời.

Cuộc sống hằng ngày của Vân Kiều thật sự quá đơn giản, không tiếp xúc với người khác phái, cô có yêu đương không, chỉ cần nhìn vào sẽ nhận ra ngay.

Trác Gia Hàng sợ cô ấy nhầm lẫn, miêu tả diện mạo người nọ. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng nếu đây là tình địch, quả thực anh ta không phải đối thủ của người đàn ông kia.

"Người anh nói chắc là anh trai cô ấy." Triệu Âm Lan cầm đồ uống nhấp một ngụm: "Anh trai cô ấy tốt với cô ấy lắm. Nếu anh muốn theo đuổi Kiều Kiều, cũng khó khăn phết đấy."

Triệu Âm Lan không cổ vũ cũng không can ngăn, Trác Gia Hàng rung động lần đầu đã lấy lại lòng tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!