Chương 3: (Vô Đề)

Hành lang bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, Vân Kiều ôm bó hoa tươi thay cho thực vật để sẵn trên bàn phòng bệnh, cảnh tượng rực rỡ hẳn lên khiến đôi mắt người ta tỏa sáng.

Cô đẩy cửa sổ ra, một lát sau đã đóng lại.

Lúc còn đi học, cứ cách vài ngày cô mới có thể dành ra thời gian tới thăm ông cụ, sau khi nghỉ thì hầu hết ngày nào cô cũng đến. Bác sĩ lẫn điều dưỡng tiếp xúc với ông cụ Vân đều biết cô, hễ nhắc tới cháu gái ông cụ Vân, ai nấy cũng khen cô hiếu thảo.

Gần đây, thời gian ngủ của ông cụ ngày càng dài, Vân Kiều yên tĩnh ngồi bầu bạn trong phòng, không gây ra âm thanh quấy nhiễu.

Mãi đến khi điều dưỡng đến nhắc nhở: "Cô Vân, chi phí chữa bệnh tháng này của ông cụ Vân cần phải thanh toán một chút."

"Sao cơ?" Vân Kiều ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.

Ông nội ở phòng bệnh tốt nhất, tiếp nhận trị liệu và chăm sóc tốt nhất, chi phí trị liệu mỗi tháng là một khoản lớn. Với tài sản của nhà họ Vân, chữa bệnh dưỡng sức khỏe cho người già không thành vấn đề, chi phí mỗi tháng sẽ khấu trừ từ một tấm thẻ đặc biệt, sao lại chưa được thanh toán chứ?

Vân Kiều theo sau điều dưỡng, sang chỗ nộp phí của bệnh viện để kiểm tra ghi chép, phát hiện chi phí tháng này đã trễ vài ngày, vẫn chưa đóng bổ sung.

"Xin lỗi, cho tôi một ít thời gian, tôi cần xác nhận với người nhà." Vân Kiều tìm một góc yên tĩnh không người, cô lấy điện thoại di động ra, gọi cho người được ghi chú là "bác cả".

"Bác cả, gần đây bận rộn nhiều việc sao?"

"Hôm nay con đến bệnh viện thăm ông nội, nghe người ở bệnh viện bảo, tiền thuốc men tháng này của ông nội quên nộp rồi." Cô không chất vấn vì sao không nộp, chỉ uyển chuyển dùng từ "quên" để nhắc nhở.

Ông ta rõ ràng đang chột dạ, hiểu nguyên nhân cô gọi cuộc điện thoại này, lề mề nửa ngày mới nói sự thật: "Kiều Kiều, vốn quay vòng của công ty xảy ra chút vấn đề… Thẻ bệnh viện tạm thời ngừng rồi."

"Thế nên bác cả lấy tiền chữa bệnh của ông nội, bù vào chỗ còn thiếu bên công ty?" Vân Kiều cố gắng hết sức ổn định giọng nói, ngón tay bấm đến trắng bệch, nếu không phải vì cách màn hình, nắm đấm kia chỉ sợ sẽ nhịn không được mà lao ra ngoài.

"Chi phí nằm viện của ông nội đã kéo dài vài ngày, không thể kéo dài thêm nữa." Mỗi ngày nằm viện, thuốc trị liệu, còn hộ lý mời tới chăm sóc, đâu đâu cũng cần tiền.

"Uầy, bác cũng đang rầu rĩ vì chuyện công ty và bệnh viện đây." Vân Nghiệp Thành than thở trong điện thoại, nhanh chóng bộc lộ bản chất: "Kiều Kiều, cháu giúp bác cả một việc, cháu hãy tìm Cảnh Tu, nói cậu ấy đồng ý hợp tác với nhà họ Vân."

À…

Cô dám khẳng định, với tính cách Vân Nghiệp Thành, nhất định ông ta đã tới gặp nhà họ Văn.

Mà kết quả, tất nhiên đã bị từ chối, nên giờ mới có thể xuống tay với cô.

"Kiều Kiều, con cũng biết chi phí trị liệu mỗi ngày của ông nội đắt đỏ cỡ nào, con tìm Cảnh Tu nói một chút, chỉ cần chuyện này thành công, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng hết." Vân Kiều trầm ngâm, khiến Vân Nghiệp Thành càng được nước lấn tới: "Chúng ta là người một nhà, làm vậy cũng vì muốn tốt cho con, dù sao con và Cảnh Tu có hôn ước, ắt hẳn nên qua lại nhiều hơn."

Bên tai liên tục truyền đến mấy lời nói tham lam của người đàn ông, Vân Kiều đau đầu như muốn nứt ra: "Tại sao công ty lại thua lỗ đến mức này? Bác cả, trong lòng bác là rõ nhất, bác nghĩ ai sẽ lựa chọn công ty không thể kiếm được lợi nhuận để hợp tác đây?"

Lúc trước, ông nội đột nhiên xảy ra chuyện bất trắc, phải nhập viện, Vân Nghiệp Thành là đứa con trai duy nhất còn sống trên đời của ông nội, đương nhiên sẽ kế thừa công ty. Vân Nghiệp Thành vô cùng kiêu ngạo, tự cho rằng mình có thể dẫn dắt công ty phát triển hơn nữa, kết quả mới lơ là một chút thôi, đã lập tức ngã nhào.

Chuỗi tài chính của công ty xảy ra vấn đề, ông ta bắt đầu tìm người khắp nơi, cầu xin cơ hội kiếm tiền.

Ông ta chuyển ý đồ sang người nhà họ Văn, ai ngờ bên đó không hề nể tình cũ, thấy chết mà không cứu.

Bọn họ muốn mượn mối quan hệ liên hôn của Vân Kiều, giở vài thủ đoạn để ép Vân Kiều toàn lực phối hợp, Vân Kiều hiểu rõ tính nết tham lam của ông ta, cúp điện thoại thẳng.

Biết bọn họ không đáng tin cậy, Vân Kiều đã chừa lại đường lui từ lâu, tiền chữa bệnh của ông nội sẽ không thiếu, nhưng tấm thẻ kia xem như phải bỏ rồi.

Cuộc điện thoại bị gián đoạn, vẻ suy sụp hiện rõ trên khuôn mặt già nua của Vân Nghiệp Thành: "Con bé chết tiệt này."

Từ nhỏ khuỷu tay đã hướng ra ngoài, rõ ràng chỉ cần mở miệng là có thể thành công, nhưng cô vẫn từ chối giúp đỡ.

Vương Mạn Chi gần như dán lỗ tai sát bên cạnh, rồi bà ta đứng thẳng người, nhìn chồng: "Nó không chịu?"

Bị cháu gái cự tuyệt, Vân Nghiệp Thành mất hết mặt mũi, phẫn nộ mắng to: "Không còn nhà họ Vân chúng ta, xem nhà họ Văn còn cần nó không!"

"Gần đây tôi đọc trên mạng, thấy xuất hiện tin đồn Cảnh Tu và cô con gái nhà họ Lương kia, không bằng chúng ta âm thầm thúc đẩy, để lộ việc hôn ước của Vân Kiều và Văn Cảnh Tu ra ngoài?" Vương Mạn Chi đi theo một bên bày mưu tính kế: "Đến lúc đó, những người khác đều biết chúng ta và nhà họ Văn có quan hệ thông gia, anh ra ngoài bàn chuyện cũng tiện hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!