Cô đặt hai tay trên mặt bàn máy tính, ánh sáng chiếu vào đồng tử, Kiều Kiều mím môi, hơi phồng má lên, không mở miệng.
Thấy cô phồng má, Thẩm Trạm nhịn không được mà đưa tay bóp nhẹ: "Còn tức giận sao? Có thích không, hả?"
Kiều Kiều quay đầu, hờn dỗi đẩy tay anh ra, ngậm chặt miệng.
"Không nói lời nào, xem ra không thích rồi, đành xóa vậy." Thẩm Trạm giả vờ tùy ý đưa tay chuẩn bị nhấn vào chữ X.
Con trỏ di chuyển, Kiều Kiều lập tức đè tay anh lại: "Không được xóa!"
Lúc này trông cô đáng yêu quá đỗi, giận dỗi giống hệt cá nóc nhỏ, bây giờ mà trêu chọc mới thú vị làm sao.
Khiến Thẩm Trạm nghĩ đến Vân Kiều hồi nhỏ.
Vân Kiều được huấn luyện viên dẫn vào phòng Taekwondo, một khi đã hạ quyết tâm làm việc gì, cô sẽ nghiêm khắc với bản thân. Động tác huấn luyện viên dạy cho cô, cô đánh thế nào cũng không tốt, một cô gái nhỏ luyện đi luyện lại, từ đầu tới cuối cô không hề than từ "Mệt".
Bấy giờ phòng huấn luyện không có bao nhiêu người, anh ngồi ở vị trí không dễ chú ý tới, bóng dáng vừa vặn bị che khuất, không dễ phát hiện sự tồn tại của anh. Thật ra, việc Vân Kiều lặp lại một động tác huấn luyện rất nhàm chán, nhưng có còn hơn không, anh lẳng lặng quan sát với suy nghĩ như thế.
Không biết qua bao lâu, cô bé mệt đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, nhất thời không đứng vững, đành đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Thẩm Trạm vô thức tiến lên một bước, Vân Kiều nhạy bén ngẩng phắt đầu, tầm mắt cả hai giao nhau giữa không trung.
Không ngờ có người cứ nhìn mình, Vân Kiều ngơ ngác ngồi tại chỗ.
Khi anh nhấc chân lần nữa, Vân Kiều lập tức xoay người đứng lên. Anh dừng bước, dứt khoát khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhã đứng tại chỗ, không kìm được mà nhếch môi.
Có lẽ vì cảm thấy ngượng ngùng khi bị bắt gặp trong tình trạng xấu hổ, Vân Kiều đi về phía trước hai bước rồi tức giận quay đầu trừng mắt nhìn anh, so với hiện tại gần như giống hệt nhau.
Lúc ấy anh cảm thấy phản ứng của Vân Kiều cực kỳ mới lạ thú vị, không chỉ nhìn cô chăm chú, anh còn khoe động tác Vân Kiều luyện không tốt ngay trước mặt cô.
Cô bé đỏ bừng mặt, không phải thẹn thùng, mà đang tức giận.
Anh hất cằm, ánh mắt tràn đầy niềm vui. Vân Kiều nổi giận hít sâu, tát vào mặt anh: "Nhìn gì mà nhìn! Còn nhìn nữa sẽ đánh anh đấy."
Động tác này làm cả hai đồng loạt ngẩn người.
Vân Kiều không hề muốn đánh thật, thực chất cô đánh rất nhẹ, chỉ vừa vặn chạm phải, ngón tay lướt qua mặt anh, không đau, như bị người ta sờ soạng một phen.
Vân Kiều sửng sốt, Thẩm Trạm cũng sửng sốt.
Đấy là lần đầu tiên cô cởi bỏ vẻ ngoài ngoan ngoãn trưởng thành sớm, vung nắm đấm về phía anh, buông ra mấy lời tàn nhẫn vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Về sau, anh thường xuyên phát hiện bí mật nhỏ và động tác nhỏ của Vân Kiều.
Từ nỗi xấu hổ ban đầu mãi đến khi quen dần, Vân Kiều như thể hết sợ sệt khi thể hiện một mặt rất khác trước mặt anh, cô không sợ anh nói xấu, cũng không sợ anh cười nhạo.
Lúc mất hứng còn có thể đấm lên người anh một quyền, nhưng cô bé mềm lòng, một đấm của cô không khác gì đấm bông gòn.
Tựa như bây giờ Kiều Kiều đã tức giận, vẫn nhịn không được mà đưa cổ tới gần màn hình máy tính nhìn, cô chỉ vào một hình vẽ nhỏ: "Đây là gì?"
"Là cá, cá Koi nhỏ."
Cá Koi nhỏ mang ý nghĩa may mắn, hy vọng sẽ mang tới may mắn cho cô.
Trong đầu Thẩm Trạm đã nảy ra ý tưởng: "Tới khi ấy sẽ làm cho em một chiếc vòng tay vàng."
"Vòng tay vàng…" Cô bắt đầu tưởng tượng đến sợi dây chuyền vàng mà người giàu có đeo trên cổ, trên cổ tay họ là vòng tay vàng rực rỡ.
"Nghĩ gì thế!" Thấy cô gái nhỏ đảo mắt, anh biết không có chuyện tốt, Thẩm Trạm giơ tay cốc trán cô: "Bức tranh của anh trai có thể giống với sợi dây xích to nặng bên ngoài sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!