Chương 24: (Vô Đề)

Khốn kiếp!

Anh không muốn chửi người, nhưng Vân Kiều bất ngờ xông vào tầm mắt, khiến anh trở tay không kịp, còn trong tình hình này nữa, nội tâm Thẩm Trạm mắng thầm một tiếng cực kỳ lớn. Anh nhanh tay nắm chặt góc chăn quấn quanh cơ thể mình, che hết toàn bộ trừ phần đầu ra.

Kiều Kiều tỉnh rồi, tự do mất rồi.

"Vân Kiều Kiều, sao em tỉnh rồi?" Rõ ràng anh đã nhiều lần xác nhận Vân Kiều ngủ say rồi nên mới về phòng chuẩn bị khuây khỏa, nghỉ ngơi một buổi tối, ai ngờ cô nhóc này chẳng nói chẳng rằng chạy tới đây dọa anh.

"Anh Thẩm Trạm không muốn gặp em ư?" Kiều Kiều nằm bên giường thay đổi tư thế, hai tay chống xuống nệm, nghiêng người về phía trước: "Nhưng em nhớ anh Thẩm Trạm lắm."

Cô chợt kéo gần khoảng cách, Thẩm Trạm giật mình ngửa ra sau: "Không phải, em đừng nói chuyện với anh như vậy."

Anh nhận ra đêm nay Vân Kiều Kiều không giống trước kia, nhưng tính cách hoạt bát nhiệt tình dường như cũng không khác biệt gì.

Thẩm Trạm không kịp mặc quần áo, chỉ đành quấn chặt chăn quan sát cô. Trước đây Kiều Kiều không biết buộc tóc, buộc tóc nhất định phải cột hai chùm đuôi ngựa, còn nay cô bỗng tự buộc tóc đuôi ngựa rất cao, ánh mắt cũng trở nên khác với vẻ ngây thơ đơn thuần lúc trước.

Nụ cười của cô tươi tắn, lộ ra nét khôn lanh, rốt cuộc là thay đổi ở chỗ nào?

Anh đảo mắt quanh người cô, Thẩm Trạm nghĩ trăm lần vẫn không ra, nghiêng đầu hỏi: "Em là Kiều Kiều phải không?"

"Anh Thẩm Trạm, anh bị bệnh sao? Sao ngay cả em cũng không quen?" Rõ ràng giọng nói của cô ân cần, nhưng ánh mắt cô lại như đang nói: Sao anh có thể mở to mắt hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy?

Anh Thẩm Trạm.

Thẩm Trạm bắt được điểm đáng ngờ trong lời nói của cô.

Trước kia Kiều Kiều luôn nhõng nhẽo gọi anh là "anh trai", không gọi thêm tên, đêm nay rốt cuộc cô sao vậy?

Cảm giác vừa kỳ quái vừa quen thuộc khó tả này, dường như kéo trí nhớ của anh trở về nhiều năm trước, lúc nhìn thấy Vân Kiều ở lớp học Taekwondo.

Không, không đúng, trong đầu Thẩm Trạm tràn ngập thắc mắc nhưng không biết nên giải đáp từ đâu, anh thăm dò: "Năm nay em bao nhiêu tuổi?"

Ánh mắt Kiều Kiều càng thêm thương hại: "Anh ngốc quá, ngay cả việc năm nay Kiều Kiều mười ba tuổi cũng quên."

"Mười, mười ba!" Thẩm Trạm suýt nữa cắn phải lưỡi.

Không phải anh nhát gan bị dọa, nhưng vất vả lắm anh mới quen với Kiều Kiều sáu tuổi, đột nhiên có một ngày cô chạy tới nói anh biết tuổi mình đã tăng gấp đôi, có quỷ mới biết tình trạng hiện tại của cô thế nào.

Thẩm Trạm ổn định hô hấp, giơ tay chỉ ra cửa: "Em ra ngoài trước đi."

"Tại sao anh lại đuổi em?" Miệng nhỏ nhắn vểnh lên, trên mặt cô lộ vẻ ấm ức rất rõ.

Ban đầu bị biểu cảm này của cô lừa không ít lần, lúc này Thẩm Trạm gân cổ hét lên: "Ai đuổi em? Anh bảo em ra ngoài trước, con mẹ nó anh muốn mặc quần áo!"

"Thì anh cứ mặc là được rồi, Kiều Kiều đâu có nhìn lén." Kiều Kiều xếp hai tay lên nhau rồi đặt trước người, như một cô gái hiền dịu nết na.

Thẩm Trạm ấn ngực, huyết áp tăng vọt.

Cô nói như một lẽ đương nhiên, trông ngoan ngoãn, thoải mái hào phóng cực kỳ, lại khiến anh có vẻ giống một cô gái lề mề.

"Con gái phải rụt rè hiểu không? Nam nữ khác biệt." Anh nuốt một ngụm nước bọt, tận tâm dạy dỗ.

"Dạ, vậy được rồi." Thẩm Trạm chỉ ra nguyên nhân cô đã hiểu ngay, cô nghe lời xoay người cất bước.

Thấy cô đi về phía cửa, Thẩm Trạm không dám lơi lỏng, sợ cô quay đầu lại. Nhưng Kiều Kiều rất biết giữ lời, nói không nhìn thì không nhìn, thậm chí còn chu đáo giúp anh đóng cửa.

Cửa phòng vừa đóng, Thẩm Trạm thở phào một hơi, anh nhanh chóng mặc quần áo vào, kéo xuống. Chỗ nên che anh không để lộ ra, Thẩm Trạm sờ cơ bụng tám múi của mình, cảm thấy mặc quần áo sao mà lãng phí quá.

Đi bơi ai mà không như vậy, ở trước mặt anh em cũng không sao, nhưng hễ anh thấy Vân Kiều, bị cô chăm chú nhìn thì sẽ trở nên mất tự nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!