Chương 21: (Vô Đề)

Kiều Kiều không chịu nói chuyện, anh hỏi cũng không trả lời, cô nhắm hai mắt lẳng lặng tựa vào ngực anh, như thể thật sự chỉ tới tìm anh ngủ.

Chờ Thẩm Trạm phản ứng kịp, hình ảnh trò chơi đã sớm biến thành màu xám, trên màn hình hiển thị đếm ngược thời gian hồi sinh.

"Kiều Kiều?" Anh nhỏ giọng gọi, vỗ nhẹ lên vai cô, cô bé khẽ giơ cánh tay kháng cự động tác của anh. Thẩm Trạm lấy tay ra, Kiều Kiều tiếp tục quay về trạng thái yên tĩnh vừa rồi.

Ngẩng đầu lướt mắt qua máy điều hòa đang làm lạnh ở góc phòng, Thẩm Trạm nhìn quanh bốn phía, bên cạnh không có chăn, chỉ còn chiếc áo khoác anh tiện tay ném lên đệm mềm.

Thẩm Trạm vươn cánh tay dài ra, áo khoác rơi vào tay anh. Anh vòng tay qua phía trước, đắp lên lưng Kiều Kiều.

Đồng đội đã liên tục thúc giục anh vài lần, Thẩm Trạm đành phải khoanh hai tay ôm Kiều Kiều, tiếp tục đuổi kịp tiến độ.

Tuy giữa chừng xuất hiện một khúc nhạc đệm nhỏ, cũng may không ảnh hưởng nhiều, cuối cùng đội họ vẫn giành thắng lợi.

Cảnh Hành hào hứng bừng bừng chuẩn bị tiếp tục xông lên, đã thấy avatar của Thẩm Trạm vẫn đang ở trong trạng thái "chưa chuẩn bị", đợi nửa ngày không thấy anh phản ứng, Cảnh Hành mở mic: "Anh Trạm, anh đang làm gì vậy?"

Anh dứt khoát trả lời: "Dỗ trẻ con ngủ."

"Các cậu đánh đi, tôi thoát đây." Thẩm Trạm gỡ tai nghe xuống, đồng đội cũng không kịp giữ anh lại.

Tư thế này không được tự nhiên thật, Thẩm Trạm tự hỏi làm sao bế cô đứng dậy đây, anh vừa nhúc nhích, cô gái trong lòng lập tức mở mắt.

"Không ngủ à?" Thấy cô mệt mỏi, Thẩm Trạm hơi lo lắng: "Em không thoải mái ở đâu sao?"

Trước giờ thấy Kiều Kiều tràn đầy sức sống, hôm nay cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt. Vân Kiều ngủ sớm như vậy, trái lại Kiều Kiều đã tỉnh dậy, còn buồn bã ỉu xìu.

"Anh ơi." Rốt cuộc cô gái cũng chịu ngẩng đầu, giọng nói yếu ớt mang theo giọng mũi, ngón tay vân vê bên eo anh: "Anh đừng bỏ Kiều Kiều nhé."

Kiều Kiều chợt yếu đuối và bịn rịn như thế, khiến Thẩm Trạm có phần mù mờ, anh giơ tay sờ trán cô, nhiệt độ bình thường, không sốt mà nhỉ?

Đây là tâm trạng buồn bã gián đoạn sao?

Nhưng anh vẫn bằng lòng kiên nhẫn dỗ dành cô bé: "Không đâu, anh đã nói sẽ chăm sóc em thật tốt."

Chuyện chính miệng anh hứa hẹn, anh sẽ không nuốt lời.

"Sao bỗng dưng không vui vậy?" Anh hỏi Kiều Kiều.

"Không biết ạ." Kiều Kiều vẫn nhắm nghiền mắt, vẻ mặt phức tạp hơn lúc nãy, thậm chí còn hoảng hốt.

Không biết vì sao sau khi tỉnh lại, cô khó chịu trong lòng lắm, như thể một giọng nói đang bảo cô phải tạm biệt Thẩm Trạm.

Cô rầu rĩ, cũng không muốn nói gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi quá, muốn tìm người ấy rồi ôm chặt không buông tay, không cho anh đi.

Thẩm Trạm quan sát phản ứng của Kiều Kiều, âm thầm suy đoán, có phải ban ngày Vân Kiều gặp chuyện gì rồi không.

Buổi tối Kiều Kiều vẫn luôn ở cạnh anh, thực sự không xảy ra chuyện gì đặc biệt. Anh nhớ tới vẻ khác thường của Vân Kiều khi cô nói muốn ngủ sớm, lúc anh đưa Kiều Kiều về phòng ngủ bèn để ý nhiều hơn.

Phòng Vân Kiều luôn luôn ngăn nắp sạch sẽ, trông không hề cầu kỳ. Balo đi học của cô treo bên cạnh, Thẩm Trạm chăm chú nhìn cặp sách một lát, cuối cùng vẫn dẹp ý định đó qua một bên.

Dù sao Vân Kiều cũng là người bình thường, cô chưa đồng ý mà anh mở xem, quả thực không đúng lắm.

Thẩm Trạm từ bỏ việc tìm kiếm, chuyển tầm mắt về Kiều Kiều: "Hai ngày nữa anh trai dẫn em đi gặp bạn mới nhé?"

"Bạn mới?" Kiều Kiều nhíu mày: "Em không cần bạn mới."

Dường như cô đang bài xích sự thay đổi.

Tâm tư cô gái khó dò, Thẩm Trạm cũng không hiểu, xoa đầu cô dỗ dành: "Ngủ đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!