Chương 18: (Vô Đề)

Vân Kiều bỗng mở to mắt.

Cơ thể đột nhiên đến gần, đôi bên chạm vào nhau khiến cô bất ngờ trở tay không kịp, tim đập thình thịch, đầu óc trống rỗng trong phút chốc.

"Sao, sao vậy?" Cổ họng cô dường như kêu gào muốn nói gì đó, cuối cùng lời thốt ra lại trở nên lắp bắp.

"Anh từng nói với em bên ngoài có rất nhiều người xấu chưa?" Thẩm Trạm cúi đầu ghé sát tai cô, giọng nói và ngữ điệu khác thường xuyên vào tai Vân Kiều.

"Gì cơ?" Đây là lời cô nói lúc giả bộ đáng thương để lừa gạt Thẩm Trạm, cầu xin anh cưu mang mình mà? Không lẽ bây giờ anh muốn tìm cô tính nợ cũ ư?

Lời nói kỳ diệu khiến tâm trí cô hơi dao động, nhưng cô nhanh chóng đã bị Thẩm Trạm kéo về hướng khác: "Nếu có một tên xấu xa mặt người dạ thú vốn dĩ đã có bạn gái đột nhiên chạy tới nói em biết, anh ta là vị hôn phu của em, nhớ em mãi không quên thì nên làm sao giờ nhỉ?"

"Đầu óc anh ta không có vấn đề gì chứ?" Não bộ bỗng tiếp nhận chuỗi thông tin phức tạp này, Vân Kiều chưa kịp tự hỏi vì sao anh lại đưa ra nhiều câu hỏi thế này, thì đã buột miệng nói hết suy nghĩ trong đầu.

Thẩm Trạm: "Ừ hử?"

Cô bổ sung: "Người bình thường sẽ không làm mấy chuyện này đâu."

Thái độ cô nghiêm túc tỏ vẻ khinh bỉ, khiến người ta nhịn không được mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Thẩm Trạm cười đến mức run rẩy vai, tiếp tục dẫn dắt từng bước: "Nếu anh ta cố tình làm thì sao?"

Phát hiện tình hình không đúng lắm, Vân Kiều vô thức nhíu mày, nhưng bàn tay đặt ở bên hông kia hơi dùng sức. Bị Thẩm Trạm đè lại không thể xoay người, cô chỉ đành nhìn làn mưa dày đặc dưới ánh đèn bên ngoài tòa nhà dạy học.

Không biết Thẩm Trạm đang so đo chuyện gì, Vân Kiều lười giãy giụa, nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thán…

"Vậy là…"

"Đồ cặn bã."

Hơn nữa, dù chuyện này có uẩn khúc gì, trong trường hợp mình đã có bạn gái mà vẫn tới tìm một cô gái khác tâm sự, đây vẫn là hành vi vi phạm đạo đức.

Văn Cảnh Tu đứng cách đó không xa sầm mặt, tức giận đến mức ngón tay run rẩy. Anh ta không thể tin được, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai tháng, vị hôn thê nhỏ bầu bạn với anh ta nhiều năm đã vui vẻ vùi đầu vào lòng một người đàn ông khác.

Buồn cười nhất, đối phương còn là Thẩm Trạm, người không hề hòa hợp với anh ta từ lúc còn đi học!

Anh ta muốn giải thích, muốn nói cho Vân Kiều biết mọi chuyện không phải sự thật, cả việc từ hôn lẫn tiếp xúc với Lương Cảnh Ngọc, toàn bộ đều không phải điều anh ta muốn. Từ đầu tới cuối, người duy nhất anh ta thích, cô gái anh ta luôn muốn cưới, chỉ có mỗi mình cô thôi.

Nhưng mấy lời này không thể nói trước mặt Thẩm Trạm.

Cảnh Vân Kiều tựa vào lòng Thẩm Trạm khiến mắt anh ta đau nhói, Văn Cảnh Tu sải bước tiến lên muốn cướp cô về. Thẩm Trạm đã đoán trước được, chiếc dù ướt vẽ ra một đường cong trên không trung, chắn ngay sau lưng Vân Kiều.

"Kiều Kiều, em đang trả thù anh ư?" Cách một chiếc dù, lời chất vấn của Văn Cảnh Tu tan vào không khí.

Vân Kiều biết rõ quan hệ giữa anh ta và Thẩm Trạm thế nào mà, bây giờ cô lại quang minh chính đại đứng về phía Thẩm Trạm, tại sao chứ?

Anh ta vì tương lai sự nghiệp mà bất đắc dĩ đưa ra lựa chọn, thế nên cô cố ý tìm đối thủ một mất một còn của anh ta, mượn chuyện này trả thù anh ta?

Nhưng anh ta thề, tới tận bây giờ anh ta chưa từng nghĩ đến việc vứt bỏ mặc kệ Vân Kiều, anh ta chỉ cần một ít thời gian và cơ hội để trở nên mạnh mẽ hơn, với hy vọng có thể bảo vệ cô tốt hơn thôi. Chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn này, bọn họ vẫn còn cả đời để bên nhau để yêu nhau, vì sao cô không thể linh hoạt một chút, tin anh ta một lần chứ?

Nhìn bước chân ngày càng đến gần kia, Thẩm Trạm cũng không giận, chỉ bật cười: "Tổng giám đốc Văn cứ việc bắt đầu buổi biểu diễn của mình. Ở dưới tòa nhà dạy học này, hãy để mọi người cùng lắng nghe câu chuyện của Tổng giám đốc Văn nào."

Gân xanh nổi đầy mu bàn tay, Văn Cảnh Tu như nín thở, nỗi tức giận và không cam lòng tràn ngập trong ánh mắt sâu thẳm.

Phần lớn sinh viên đi ngang qua đều nhịn không được, cứ quay đầu nhìn. Nhận ra việc mình có thể bị lộ, Văn Cảnh Tu vô thức lảng tránh ánh mắt.

Anh ta đã tới Cảnh Thành từ lâu, chỉ vì sau lưng có quá nhiều đôi mắt theo dõi sát sao, khiến anh ta tốn biết bao công sức mới có thể đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người. Đêm nay là thời cơ tốt nhất, anh ta những tưởng đây sẽ là ngày kỷ niệm bọn họ tái hợp, nào ngờ sự việc diễn ra lại nằm ngoài dự đoán của anh ta.

Thẩm Trạm nắm được điểm yếu của anh ta, cố ý dẫn dắt Vân Kiều nói mấy lời đó, chẳng phải vì muốn trả thù anh ta, nhìn anh ta mất mát khó xử sao?

Anh ta cần gì phải đứng đây, để người ta chê cười vô ích chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!