Chương 16: (Vô Đề)

Hai cánh môi hồng hào thân mật dán lên má anh, cảm giác mềm mại, nóng bỏng.

Dường như trong một khoảnh khắc, vạn vật trở nên yên tĩnh, thế gian như ngưng đọng, chỉ còn mỗi hai tiếng tim đập với tần suất khác nhau.

Tiếng "Thình, thình, thình thịch" không ngừng tăng tốc, còn khiến người ta mất khống chế hơn so với lúc anh khiêu chiến mức độ cao nhất của trò chơi.

Mãi tới khi Thẩm Trạm xác định đó là nụ hôn xuất phát từ cô gái bên cạnh, người vốn đang ngồi ở cuối giường suýt trượt xuống đất.

"Shit! Em hôn anh làm gì!" Anh vội vàng nghiêng người né tránh, hai tay đan vào nhau che chỗ bị đánh lén, vẻ mặt anh kinh ngạc.

Kiều Kiều ngồi quỳ trên giường, hai tay chống nửa người, cô ngửa cổ chớp chớp mắt với anh, đôi mắt linh động lóe sáng, giọng nói vui vẻ: "Em thích anh đấy."

Được người khác thích là một chuyện rất hạnh phúc, cô muốn nói với Thẩm Trạm, cô thích anh, anh đừng giận nữa, đừng không vui nữa.

Âm thanh trong trẻo xuyên vào màng nhĩ của Thẩm Trạm, não bộ ầm một tiếng. Một câu thích thẳng thắn này khiến Thẩm Trạm sợ tới mức nhảy dựng lên, anh lập tức lui về cạnh tường.

Thẩm Trạm thấy Kiều Kiều định vén tấm chăn đắp trên chân lên để xuống giường, ngón tay đang giơ của anh run rẩy: "Em em em, em đừng qua đây!"

Nỗi dịu dàng tựa một con dao, so với đánh nhau còn khiến người ta giày vò hơn.

Nhớ vào dạo trước, vào khoảng thời gian học lớp 11 ở trường tự do tự tại nhất, anh cũng từng được người khác gọi một tiếng "Đại ca", nếu ai gây sự, gặp phải Thẩm Trạm thì tuyệt đối không được yên ổn. Mọi người ngầm nói anh không sợ trời không sợ đất, nhưng mấy ai có thể đoán trước rằng ông trùm một thời nay lại bị một cô bé với tâm trí sáu tuổi ép tới góc tường, không còn đường lui.

Nếu đổi thành bị người khác đánh lén, anh chỉ cần nhẹ nhàng quay đầu thôi là có thể đè người ta trên mặt đất, không hề do dự mà trả thù ngay.

Nhưng đây là Vân Kiều đó!

Cũng không thể đánh cô nhỉ?

Mắng cũng không được.

Hung dữ sẽ khiến cô khóc, khóc thì anh phải dỗ nữa, vậy ngoại trừ việc trốn tránh, anh biết làm gì bây giờ?

"Anh ơi, anh không thích em hôn anh sao?"

"Dừng, đừng nhắc tới từ đó với anh."

"Từ nào ạ?"

"Vân Kiều Kiều, rốt cuộc em có hiểu không? Em là con gái, không thể tùy tiện hôn người đàn ông khác đâu."

"Nhưng anh là anh Thẩm Trạm mà." Không phải người nào khác.

Thẩm Trạm thua trận: "Ai dạy em hôn lên mặt để dỗ người khác thế?"

"À, trước kia ba mẹ không vui, Kiều Kiều hôn hôn thơm thơm thì họ sẽ vui ngay á."

Được rồi, trong lòng Kiều Kiều, anh không khác gì ba mẹ cô.

Kiều Kiều ngây thơ xem anh là người thân, nếu so ra, hành vi của anh cứ như đang có tật giật mình, suy nghĩ miên man vậy.

"Sau này không thể tự ý hôn người khác, biết không hả?"

"Ồ, vậy còn anh?"

"Anh cũng không được hôn luôn!" Bây giờ anh nên đi mua một quyển "Bách khoa toàn thư về nuôi dạy con cái", rồi nghiên cứu kỹ càng làm sao để có thể kiềm chế bạn nhỏ tràn đầy tinh lực lại còn hay nảy ra nhiều ý tưởng đột phá này mới được.

Kiều Kiều cúi đầu.

Hình như anh Thẩm Trạm không thích cách cô thể hiện niềm vui, cũng không thích cô tới gần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!