Chương 14: (Vô Đề)

Vân Kiều hơi mù mờ.

Hình như cô đã vô tình nói sai, khiến Thẩm Trạm tức giận đến mức không thèm ăn cơm nữa.

"Thẩm Trạm, anh không đói bụng sao?"

"Tức no luôn rồi!"

Xem như anh đã nhận ra kịp thời.

Không phải Vân Kiều "mất trí nhớ", mà chính anh mới mất trí nhớ, mới quên sạch lai lịch trong quá khứ của Vân Kiều, mới có thể hết lòng chăm sóc vị hôn thê cũ của đối thủ một mất một còn.

Rốt cuộc anh cũng biết vì sao Kiều Kiều sáu tuổi cứ bám lấy anh gọi anh trai rồi. Không chừng trong tiềm thức của bản thân, cô đang coi anh thành Văn Cảnh Tu, thanh mai trúc mã của cô thì có!

Trong lòng người đàn ông cứ như ngựa phi nước đại mấy trăm ngàn dặm, Vân Kiều chăm chú quan sát, không hề hiểu: "Thẩm Trạm, sao anh tức giận vậy?"

"Có phải em đã nói sai nên chọc giận anh không?" Ban nãy lỡ thốt ra câu gì cô hoàn toàn không nhớ rõ. Cô hỏi Thẩm Trạm, anh lại không chịu nói cô biết, muốn xin lỗi cũng không thể mở lời.

Xuyên suốt khoảng thời gian ở chung này, cô vẫn nhận thấy một điều, thực ra con người Thẩm Trạm tốt lắm, anh sống rất tình nghĩa, bằng không sẽ không dung túng cho cô ở nhà anh.

Buổi sáng anh còn tốt bụng chia cho cô hai túi kẹo sữa, nếu vậy thì nhiều khả năng do cô đã nói ra câu không nên nói, khiến anh tức giận rồi.

Phải dỗ dành thôi.

"Xin lỗi nhiều, em xin lỗi anh nhé?" Vân Kiều vòng tới cạnh anh, nhẹ nhàng thu hẹp khoảng cách. Cô thử giơ tay lên, liếc thoáng qua anh, rồi khẽ chọc chọc ngón tay vào cánh tay anh.

Nào ngờ, trong mắt Thẩm Trạm lại chứa đầy cảnh giác, anh ôm lấy cánh tay mình xoay người rời đi, như thể sợ bị cô ức hiếp!

"Này." Trơ mắt nhìn Thẩm Trạm tức giận trốn vào phòng, Vân Kiều ôm hai túi kẹo sữa thở dài, trong mắt chỉ còn vẻ bất đắc dĩ: "Đàn ông bây giờ khó dỗ thật."

Vân Kiều kẹp túi kẹo ở khuỷu tay, cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhấp vào Baidu tìm kiếm: Đàn ông xù lông thì phải dỗ thế nào?

Kết quả hiện ra không được như ý muốn, phần lớn từ ngữ liên quan chỉ xoay quanh "Làm sao dỗ bạn trai" hay "Làm sao để dỗ dành bạn trai đang xù lông".

Vân Kiều nhíu mày nhấn vào xem, tóm lại cô chỉ thấy toàn lời khuyên hãy làm nũng, phía dưới còn có bình luận nói bạn trai đều thích mềm không thích cứng.

Theo hiểu biết của cô về Thẩm Trạm, ắt hẳn Thẩm Trạm thuộc loại này, nhưng bọn họ không phải bạn trai bạn gái, nói những lời đó không thích hợp.

Hay mình tặng quà nhỉ, tặng quà xin lỗi.

Cô về phòng mình, tiện tay đặt hai túi kẹo lên tủ đầu giường, thử liên lạc với Ngôn Tư Mộ, cô ấy nghe máy rất nhanh.

"Thiểu Thiểu, buổi sáng chúng ta tiện đến cửa hàng nhạc cụ không?"

"Xin lỗi Kiều Kiều, tớ bị kẻ xấu tóm rồi. Buổi chiều dẫn cậu đi được không?"

"Cậu không sao chứ?"

"Vẫn ổn."

Cô thoáng nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới tiếng nói chuyện của một người đàn ông trẻ tuổi với Ngôn Tư Mộ, có lẽ đang bảo cô ấy về nhà. Từ "Kẻ xấu" kia cũng mang hàm ý cô không cần lo.

Hai người hẹn vào buổi chiều, Vân Kiều cúp điện thoại.

Chờ đến khi cô qua tìm Thẩm Trạm, trong phòng đã không thấy một bóng người. Lúc xuống lầu cô gặp dì Triệu mới biết: "Thẩm Trạm vừa mới ra ngoài."

Ra ngoài rồi?

Vân Kiều kinh ngạc ngước mắt nhìn, không kịp suy nghĩ mà buột miệng thốt ra câu nghi vấn: "Dì Triệu, anh ấy không có tiền án bỏ nhà ra đi đấy chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!