Đèn rực rỡ mới lên, màn đêm dần buông xuống, đô thị phồn vinh bắt đầu sang trang mới.
Cảnh Thành về đêm rất đẹp, đèn đường khắp nơi, xe cộ và dòng người như nước chảy không dứt. Gió thổi qua bờ sông, mặt nước lấp lánh gợn sóng lăn tăn, Vân Kiều đặt tay lên tay vịn lan can, cô đứng trên cao nhìn xuống.
Trí nhớ cô rất tốt, vài ngày trước cô đã học thuộc tất cả tuyến đường gần đây, cũng không phải lần đầu tiên cô tới nơi này.
Rời khỏi nhà, trên suốt quãng đường cô vẫn luôn ngẫm nghĩ, mình nên tặng cho Thẩm Trạm quà gì đây?
Không chỉ vì con gấu kia, mà còn do Thẩm Trạm đã cho cô ở lại và giúp đỡ cô. Phần tình cảm mà tiền bạc không thể nào báo đáp được này, về tình về lý cô cũng nên dùng ít tấm lòng để thể hiện thành ý cảm ơn.
Cô đã dạo quanh trung tâm thương mại, trước khi ra cửa cũng tìm kiếm thông tin liên quan trên mạng. Cô thấy rất nhiều quà có thể tặng, nhưng dường như chẳng món nào thích hợp với Thẩm Trạm, hoặc phải nói, những đồ phổ biến cô có thể nghĩ đến, Thẩm Trạm cũng không thiếu.
Nên tặng quà gì mới đủ ý nghĩa đây?
Đứng suy nghĩ vu vơ, cô thật sự hơi bất lực.
Vân Kiều khẽ cúi đầu, vô thức xoay người, bỗng nhiên một luồng gió lướt qua cạnh cô.
Vân Kiều ôm lấy cánh tay bị đụng phải theo phản xạ, người nọ đang chạy về phía trước bất chợt quay lại xin lỗi: "Xin lỗi nhiều, cậu không sao chứ?"
"Không sao." Thật ra cô chỉ bị va nhẹ khi lướt qua thôi, người nọ quay lại xin lỗi rồi, cũng không bất lịch sự mấy, cô bèn bỏ qua.
Cô gái kia dứt lời rồi muốn chạy tiếp, đột nhiên dừng bước quay đầu nhìn cô. Cô ấy do dự một lát, cởi món đồ ở sau lưng xuống nhét vào trong lòng cô: "Nhờ cậu một tí, cậu cầm giúp tớ một chốc nhé, có duyên gặp lại."
Vân Kiều sững sờ, cô nhìn đăm đăm túi guitar màu đỏ rượu trong tay, trọng lượng hơi nặng.
Cô gái kia hùng hùng hổ hổ chạy về trước cũng không bảo cô chờ.
Có duyên gặp lại?
Nghĩa là cô mang đi cũng không sao?
Người này kỳ quái thật.
Vân Kiều chưa kịp thu lại tầm mắt, đằng sau bỗng dưng xuất hiện hai người chạy tới chặn đường cô. Họ nhìn chằm chặp vào túi đồ màu đỏ chói mắt trong lòng cô: "Cô đã gặp chủ của vật này à? Cô ấy đang ở đâu?"
"Không biết." Vân Kiều thờ ơ đáp, lặng lẽ đảo mắt qua hai người đàn ông cường tráng kia. Cô thầm tính toán, nếu họ kiếm chuyện với mình, cô có thể dùng mấy giây để thoát thân đây.
Nhưng họ cũng không làm khó cô, một người trong đó tỉnh táo nhắc nhở người kia: "Nhất định cô chủ đã ném đồ cho người khác nhằm đánh lạc hướng chúng ta rồi, đừng chậm trễ nữa, mau đuổi theo thôi."
Hai người này thoạt nhìn cũng không phải hung thần ác sát. Vân Kiều nghe hiểu, bọn họ muốn tìm cô gái kia, còn gọi "cô chủ", có lẽ là vệ sĩ hay gì đó.
Nhưng dù là gì, cô cũng sẽ không xen vào việc người khác.
Thấy hai người kia đi rồi, Vân Kiều đặt đàn guitar tại chỗ, xoay người rời khỏi.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, có người nhặt túi guitar đặt ở lan can rồi đuổi theo.
"Bạn ơi."
Vân Kiều dừng bước, phát hiện là cô gái vừa mới chạy mất.
Túi guitar màu đỏ rượu trở về trên lưng cô gái lần nữa, cô gái dứt khoát nhanh chóng xin lỗi cô: "Vừa rồi xin lỗi cậu nhiều, thật ra tớ đã cố ý làm vậy."
Cố ý để lại đồ đạc của mình, chắc chắn người đuổi theo cô ấy sẽ vì vậy mà dừng chân, dù dừng một lát cũng đủ để cô ấy trốn đi.
Cô ấy cũng bổ sung thêm: "Tớ biết rõ họ sẽ không gây khó dễ cho cậu nên mới làm vậy. Mà tớ cũng không đi xa, nếu xảy ra chuyện thật thì tớ sẽ tới ngay."
Lời giải thích rất quyết đoán, Vân Kiều có thể lựa chọn trách móc rồi rời đi, cũng có thể lựa chọn chấp nhận và tha thứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!