Vân Kiều chui vào trong lòng ngực anh làm nũng với thái độ khác thường, còn nhõng nhẽo ngọt ngào kêu "Anh ơi", trong lòng Thẩm Trạm vô cùng phức tạp.
Khi đã xác định Vân Kiều không phải đang diễn kịch, anh lập tức gọi cho bác sĩ điều trị không ngừng, bên trò chơi thắng hay thua anh cũng vứt ra sau đầu.
Bác sĩ Phí hỏi tình trạng của Vân Kiều qua điện thoại, bảo anh ổn định người bệnh trước. Thẩm Trạm cười khẩy hai tiếng "Ha ha", duỗi cánh tay đưa điện thoại ra xa, để Vân Kiều không với tới.
Vân Kiều cũng đâu phải cô bé nũng nịu yếu đuối tay trói gà không chặt, muốn giữ chặt cô lại cũng cần tốn chút sức lực.
Thấy Thẩm Trạm giơ di động gọi điện thoại không để ý tới cô, Kiều Kiều không vui chu miệng lên, muốn lấy di động của anh. Sau khi bị Thẩm Trạm né tránh, cô giơ lược và vòng cột tóc trong tay lên, muốn anh cột tóc cho cô.
Nhớ tới lời dặn dò của bác sĩ Phí, Thẩm Trạm hít sâu một hơi, hai tay lần lượt nắm lấy cổ tay trái phải của cô, anh liên tục xác nhận những từ ngữ mấu chốt không thể tưởng tượng nổi mà lúc nãy Vân Kiều thốt ra: "Vừa rồi em nói, em tên Kiều Kiều, năm nay mấy tuổi?"
"Năm nay Kiều Kiều sáu tuổi." Cô bé đưa sáu ngón tay trước mặt anh.
Nghe cô không cần nghĩ ngợi đã trả lời, Thẩm Trạm nhíu mày: "Thế em quen anh à?"
Vừa vào đã kêu "Anh ơi anh ơi" không ngừng, nghe có vẻ thân thiết lắm vậy, lúc Vân Kiều sáu tuổi miệng ngọt thế sao?
Kiều Kiều nắm một nhúm tóc gật đầu, khẳng định gọi to: "Anh trai."
Đương nhiên cô biết Thẩm Trạm, là anh trai đó.
"Con mẹ nó…" Ban ngày kiên quyết không cho anh thắng thế, buổi tối bỗng nhiên chạy tới làm nũng.
Thẩm Trạm cắn răng cười, chợt nhớ về điều gì đó, anh cầm di động bên cạnh lên, nhanh tay mở khóa nhấn vào màn hình, mở ứng dụng ghi âm ra: "Nào, bé Kiều Kiều, gọi một tiếng anh trai nữa để anh nghe nhé, rồi anh trai sẽ cột tóc giúp em."
Thẩm Trạm chọc cô, ai ngờ vừa dứt lời, bên tai đã vang lên một tiếng kêu giòn vang: "Anh trai."
Thẩm Trạm: "…"
Vân Kiều hồn nhiên ngây thơ nhìn anh gọi anh trai, khiến anh đột nhiên nảy sinh cảm giác tội lỗi khi lừa trẻ con.
"Anh trai, cột tóc, muốn hai chùm." Kiều Kiều thích cột hai chùm đuôi ngựa, trong trí nhớ của cô mẹ vẫn luôn cột tóc cho cô như vậy.
Vẻ mặt Thẩm Trạm rối rắm, cuối cùng anh đành dùng ngón tay nhận lấy hai sợi dây cột tóc màu hồng nhạt, rồi cầm chiếc lược chải chải trên đỉnh đầu cô gái.
Vân Kiều sở hữu mái tóc khỏe khoắn, mềm mại mượt mà, lúc chải tóc hầu như không bị rối. Nhưng với một người đàn ông từ nhỏ đến lớn chưa từng ra tay cột tóc, giữa thao tác thực tế và lý thuyết luôn cách một khoảng rất xa.
Cột hai chùm thoạt trông đơn giản, nhưng dù anh làm thế nào đi chăng nữa, những sợi tóc xung quanh vẫn cứ rơi ra, đường chân tóc ở giữa thì rối tung. Kiều Kiều nhỏ bé không hài lòng, cô yêu cái đẹp lắm.
"Anh trai ngốc!" Cô thở phì phì, quay đầu đánh tay anh.
Động tác rất nhẹ, giống mèo gãi ngứa.
Nếu đổi thành trẻ con thật thì không tính, nhưng ngồi ở trước mặt anh là một người đã thành niên mà cứ nghĩ mình mới sáu tuổi…
"Vân Tiểu Kiều, ngồi đàng hoàng coi." Thẩm Trạm giữ cô trên ghế, không để cô lộn xộn.
"Em tên Kiều Kiều." Cô sửa đúng tên của mình.
Trước Vân Kiều khi mất trí nhớ, dáng ngồi xưa nay của cô luôn vô cùng đoan trang, hai chân khép lại, tay để trên đầu gối. Còn Kiều Kiều bé nhỏ bây giờ rất tùy ý, dựa lưng vào ghế giơ đôi tay lên, tự nhiên tách hai chân ra, cô không hề màng đến hình tượng của mình, muốn thoải mái thế nào cô cứ làm thế nấy.
Lúc này Thẩm Trạm mới chú ý tới, Vân Kiều không mang dép, đề hai chân trần bước sang đây.
"Biết mang dép thế nào không?"
"Biết." Mang dép đơn giản như vậy, cô ba tuổi đã biết rồi.
"Trở về mang dép của em vào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!