Chuyển ngữ: Nại
Bây giờ đã qua tháng ba, tiết trời cũng dần trở nên ấm áp hơn. Mỗi lần từ phòng tự học trở về, ngang qua cái hồ nhỏ bên đường Nam Phong đều dừng lại lâu hơn một chút.
Ngày hôm đó trở về đã là mười giờ tối.
Người trên đường lúc này không còn nhiều, phần lớn đều là những cặp đôi yêu nhau sóng vai vừa đi vừa tâm sự.
Nam Phong rời đi, vốn định nhanh chân về ký túc xá nhưng bỗng nhiên cô nhìn thấy có một chiếc xe hơi màu đen đỗ ven đường cách đó không xa, bên cạnh chiếc xe có hai người.
Đèn đường mờ nhạt, có những chú bướm đêm vờn quanh.
Hai người đó đứng đối diện nhau, bóng in xuống mặt đất bị kéo rất dài.
Một trong số đó vẫn còn băng vải quấn qua cổ, Nam Phong dựa theo bóng lưng đã có thể biết đó là ai, nhưng người có tuổi tác cao hơn đứng đối diện anh, cô không biết là người nào.
Nam Phong mơ hồ nhìn ra được không khí xung quanh hai người này không được tốt lắm.
Thậm chí cả hai còn đang giương cung bạt kiếm.
Bước chân cô dừng lại mà không tiếp tục đi nữa.
Chu Dục không nghĩ tới việc bố mình bỗng nhiên tìm đến trường đại học.
Chuyện anh đua xe bị gãy tay không phải là bí mật gì, ông Chu biết được chuyện này cũng không nằm ngoài suy tính của anh.
Quan hệ giữa hai bố con đã căng thẳng hơn ba năm nay, nhưng vẫn không thể nói hỏng là hỏng được.
Sau khi ông Chu tái hôn, Chu Dục tới giờ vẫn không có quay trở lại ngôi nhà của mình nữa, cũng dứt khoát không nhận tiền của bố.
Mấy ngày hôm nay, anh rốt cuộc cũng nghiêm túc suy nghĩ lại một số chuyện, thậm chí anh đã bắt đầu hoài nghi, có phải dưới tư cách là một người con, anh đã quá xét nét tới những thứ vụn vặt rồi hay không?
Nhưng mà khi vừa bị bố mình gọi tới, câu đầu tiên anh nghe được không phải lời quan tâm mà là một câu răn dạy,
"Mày đúng thật là có bản lĩnh, còn dám đi đua xe? Có phải muốn vào cục cảnh sát rồi hủy hoại hết mặt mũi của bố thì mày mới vừa lòng không? Bố nói cho mà biết, nếu mày thực sự vướng vào những chuyện như thế, bố dứt khoát sẽ không quản nữa."
Chu Dục suýt quên mất, thứ mà người đàn ông này quan tâm hàng đầu vĩnh viễn là mặt mũi vàthể diện của mình.
Danh dự của bản thân, mặt mũi của bản thân, cả con đường làm quan nữa...
Chu Dục chán nản,
"Không phải đã sớm nói ông không cần quan tâm rồi hay sao?"
"Nếu như mày không phải con của bố, những chuyện mất mặt như thế này, bố đã không thèm liếc một cái."
"Đúng vậy! Cục trưởng Chu mấy năm nay sau khi vợ chết thì quan lộ rộng mở, còn có cả vợ mới xinh đẹp ôm trong lòng, chỉ hận sao lại có một đứa con mất nết như tôi cản chân cản tay ông."
Bố Chu Dục giơ cánh tay lên, hung hăng tát xuống mặt Chu Dục.
Anh không trốn tránh, Chát một tiếng cả cảnh đêm yên tĩnh đều bị làm cho kinh động, mấy con bướm đêm bay xung quanh ánh đèn cũng giật mình tản đi nhanh chóng.
Nam Phong đứng cách đó không xa, trong lòng bị chấn động mạnh.
Chu Dục nghiêng đầu, tay phải sờ lên bên má, anh gọi thẳng tên họ của bố mình,
"Chu Khai Chấn, nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Mẹ tôi chết thế nào, ông đừng tưởng tôi không biết."
Hàng mày của ông Chu đột nhiên nhướn lên, sắc mặt không rõ biểu tình, ngoài miệng vẫn là những ngôn từ chính nghĩa,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!