Chương 15: Đánh nhau

chuyển ngữ: Nại

Việc Trần Khiêm theo đuổi Nam Phong trong mấy hôm nay huyên náo tới nỗi mọi người trong khoa ai ai cũng biết, thậm chí còn oanh động đến khắp cả ký túc xá.

Bỗng nhiên, mọi việc im bặt như chưa hề có chuyện gì xảy ra khiến chính Trần Khiêm cũng không thể tin nổi.

Anh ta thích Nam Phong, đây là sự thật. Nhưng lúc nhìn thấy cánh tay trái của cô, rốt cuộc anh ta cũng không thể cứng rắn đến cùng được.

Tuy rằng không còn theo đuổi cô, nhưng trong mấy hôm nay anh ta luôn bị đám bạn xoắn xuýt hỏi han khiến cuộc sống khó mà bình ổn.

"Hai hôm nay sao không thấy cậu đi tìm Venus của cậu nữa vậy?" mấy nam sinh học cùng lớp ngồi ăn cùng một bàn, thấy tâm tình Trần Khiêm không được tốt bèn cười hỏi.

Đàn ông con trai ai nấy đều ưa sĩ diện, Trần Khiêm cũng không ngoại lệ, không muốn để người khác biết bản thân mình theo đuổi người ta không thành công nên đành phải miễn cưỡng cười đùa, "Không có gì, chẳng qua là không muốn tán nữa."

"Không phải người ta là Venus của cậu à? Sao lại không tán?"

"Mình suy nghĩ kỹ một chút mới thấy, cuối cùng mình không thể chấp nhận được một người bạn gái tàn tật."

"Không phải cậu nói đấy là chân ái nên mọi thứ đều không để tâm sao? Rồi còn nói cô ấy xinh như thế cũng coi như cân bằng còn gì?"

Trần Khiêm tiếp tục thở dài, "Có thể là do mình chỉ là người phàm tục, tới gần rồi mới biết là không thể tiếp nhận được."

Có người cười nói, "Đúng thế, nếu lúc ngủ chợt thấy một cánh tay mất một nửa ở bên cạnh đảm bạo sợ chết khiếp!"

Đang nói, bỗng nhiên bàn bên cạnh có một tiếng đập bàn cực lớn.

Mấy người họ quay đầu nhìn, chỉ thấy một nam sinh đứng lên, lạnh lùng nhìn bọn họ, tiếng động lớn kia cũng chính là do người này gây ra.

Chu Dục liếc bọn họ một cái sắc lẹm rồi bước nhanh khỏi nhà ăn.

Đang ngồi ăn cùng Chu Dục là Vương Thụy, cơm mới ăn một nửa đã thấy Chu Dục không nói không rằng đập bàn rồi bỏ đi, Vương Thụy đứng hình, không hiểu mô tê gì mà gào to, "Này! Sao không ăn nữa thế?"

Chu Dục ngoảnh mặt làm ngơ.

Khóe miệng Vương Thụy giật giật liên hồi, "Lại cái dây thần kinh nào của cậu bị chập vậy hả?"

Trần Khiêm ổ lên một tiếng, thuận miệng thấp giọng nói, "Người đó? Nhìn cậu ta có hơi quen mắt."

Trần Khiêm không nhìn nhầm, đích đến của ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao vừa rồi của cậu ta là nhằm vào mình!

Có người trả lời, "Chu Dục, đầu bảng của khoa công nghệ, người mới đá hoa khôi của khoa mình đó."

Trần Khiêm ồ thêm tiếng nữa nhưng không để trong lòng.

Có người đề nghị, "Chiều nay đi chơi bóng đi!"

"Được thôi!" mọi người phụ họa.....

Nam Phong vừa ăn cơm xong, trở về ký túc xá đã bị Du Tĩnh lôi kéo, "Có đi xem bóng không? Nam sinh khoa mình với khoa Công nghệ lát nữa có trận đó. Học tỷ nói kéo thêm mấy người đến cổ vũ!" nói xong cô lại cười hì hì, "Cậu cũng biết số lượng học sinh nam khoa mình không nhiều, nhưng cũng không thể để nam sinh khoa công nghệ bắt nạt được đúng không? Không cần cổ vũ, đi xem náo nhiệt cũng được mà?"

Nói láo trắng trợn, ăn cây táo rào cây sung! Nam Phong biết thừa suy nghĩ của Du Tĩnh nhưng cô không có hứng thú, vốn dĩ không muốn đi, lại nghe Du Tĩnh nói, "Quả thật mình muốn đi ngắm trai đẹp bên khoa công nghệ, hình như Chu "đầu bảng" cũng tham gia. Tuy rằng nhân phẩm của anh ấy không được vẻ vang gì nhưng ngoại hình dù sao cũng có thể thỏa mãn cho đứa mê trai như mình mà."

Nam Phong im lặng nhìn cô ấy, "Được rồi."

Lúc đi tới sân bóng rổ sau ký túc xá, trận bóng đã bắt đầu.

Chỉ bằng một cái liếc mắt, Nam Phong đã trông thấy Chu Dục.

Anh mặc một bộ đồ thể thao, trên trán quấn băng đô vượt hết những sợi tóc mái dài xòa trước trán thường ngày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!