Chương 4: Dạo chơi

Ôn Nhạn lại đến Yến Vũ Uyển, tìm Thẩm Ngư.

"Mỹ nhân Tiểu Ngư, hôm nay cô nương có rảnh cùng ta đi tham quan hồ không?" Từ sau khi thân thiết hơn với Thẩm Ngư, Ôn Nhạn suốt ngày gọi người ta như vậy.

"Quy định của Yến Vũ Uyển, ta không thể rời đi."

Thẩm Ngư trả lời

"Chuyện này khó khăn gì chứ? Chúng ta có thể lặng lẽ chuồn đi." Ôn Nhạn chưa từ bỏ ý định.

"Cô không trả lời là đồng ý rồi đấy nhé!" Ôn Nhạn không để Thẩm Ngư mở miệng trả lời, nhanh chân cướp lời nói.

Sau đó cô đuổi hạ nhân ra ngoài, năm vuốt cuống giọng hạ giọng nói:

"Các ngươi nghe cho kỹ đây, hôm nay Thẩm Ngư cô nương sẽ ở cùng ta, ai cũng không được phép tới quấy rầy, rõ chưa?"

Vâng, công tử.

Xong việc, cô kéo Thẩm Ngư đến gần cửa sổ,

"Chúng ta ra ngoài bằng đường này." Cô chớp mắt nói với Thẩm Ngư.

Ta không biết võ.

Thẩm Ngư nói.

"Không cần sợ, ta mang cô xuống." Ôn Nhạn nói xong, vòng tay ôm eo Thẩm Ngư, nhảy xuống.

Lần đầu tiên Thẩm ngư tiếp xúc với người khác như thế này, có chút co quắp, lúc nhảy xuống nắm chặt lấy ống tay áo của Ôn Nhạn. Ôn Nhạn lại cảm thấy eo Thẩm Ngư rất nhỏ, sau này phải ăn nhiều một chút.

Hôm nay có sáu, bảy người đến tham quan hồ.

Trong đó có Ôn Nhạn, Thẩm Ngư, Tiết Ly Anh, còn có tiểu đệ đi cùng Tiết Ly Anh.

Hôm nay Ôn Nhạc mặc áo trắng, mái tóc dài hơi cuộn lên, buộc sau đầu, tư thế hiên ngang.

Thẩm Ngư diện một thân trang phục màu đỏ, khăn che trước mặt tung bay theo gió, son môi đỏ mọng, xinh đẹp động lòng người.

Tiết Ly Anh thì mặc trường bào màu đen, mái tóc dài cũng được buộc sau đầu, ít tóc nhỏ rũ xuống trán. Đôi mắt phượng hoàng quyến rũ, ngũ quan cứng rắn.

Lúc mặt không cảm xúc, ngọc thụ lâm phong, lúc mở miệng nói chuyện hoặc thể hiện điều gì, tấm nhan sắc này triệt để bị phá hỏng.

"Ta nói này Ôn đại thiếu gia, ngươi chậm quá đấy."

Tiết Ly vừa gặp mặt đã ồn ào, nhấn mạnh hai chữ thiếu gia.

"Tiết Ly Anh, nói chuyện cho đàng hoàng vào." Ôn Nhạn liếc mắt trừng Tiết Ly một cái.

"Thẩm Ngư, vị này là con trai của đại phu Quang Lộc, Tiết Ly Anh." Ôn Nhạn giới thiệu với Thẩm Ngư. Sau đó quay về phía Tiết Ly Anh,

"Đây là Thẩm Ngư, ngươi biết rồi đó."

"Tiết Ly Anh, con út của Tiết gia, ba tuổi biết ngàn chữ, năm tuổi biết làm thơ, mười sáu tuổi danh khắp thiên hạ. Rất vui được gặp mặt."

Thẩm Ngư nói.

"Cô nương quá khen rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!